Buổi sáng hôm nay phải học đến hơn mười hai giờ, vì lẽ đó mà Lâm Vu Ái như con sóc con nhồi nhét mấy bọc đồ ăn vào cặp phòng hờ bị đói.
Dạo này không biết Vương Tuấn làm sao lại không đi cùng nữa, hỏi ra mới biết cậu ta sắp thành đôi với một cô bạn cùng lớp rồi, ngày nào cũng cùng nhau đi ăn lên lớp ngồi cùng nhắn tin suốt ngày, chỉ còn thiếu một bước nữa mà thôi. Lâm Vu Ái cũng vui theo vì Vương Tuấn sẽ không còn đến làm phiền thời gian cậu và Hà Tức bên nhau nữa.
Quả nhiên lúc kết thúc tiết thứ tư là mười một rưỡi, Lâm Vu Ái mới học được nửa tiết đã bị đói, tranh thủ thời gian giữa hai tiết cậu lấy bánh mì bơ từ trong cặp ra, ngập ngừng một lúc hỏi Hà Tức có đói không, sau khi nhận được đáp án phủ định, lại lấy từ trong cặp ra cái kẹo dúi cho cậu ta, lúc này mới chịu ăn bánh.
Cái kẹo lần này là vị nho. Hà Tức bóc vỏ rồi ngậm lấy.
Lâm Vu Ái uống thêm một hộp sữa. Kết quả lúc tan học cậu không những không đói mà còn vội chạy vào nhà vệ sinh.
Hà Tức đứng ngoài cửa đợi cậu, tầm mắt không có chủ đích hướng xuống dưới tầng, đột nhiên ánh mắt cậu ta khựng lại, tiếp đó vội vàng chạy xuống tầng dưới.
Lúc Lâm Vu Ái đi ra thì không thấy Hà Tức đâu nữa, cậu nhìn trái ngó phải cũng không tìm thấy cái người quen thuộc đó đâu. Vừa lấy điện thoại ra định gọi hỏi thì đột nhiên có linh cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-nguoi-ngoai-hanh-tinh/214051/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.