Chương trước
Chương sau
Edit: Seward

Ngọn núi này cũng không cao lắm, bọn họ chỉ mất một tiếng rưỡi để leo lên đến đỉnh. Từ trên đỉnh nhìn xuống, phong cảnh trông thật hùng vĩ và tráng lệ.

Trên đỉnh núi, gió mát thổi nhè nhẹ, Lâm Mộc Viễn đứng ở mép núi hưởng thụ làn không khí mát mẻ hiếm có.

Tần Thiên Mạch sợ cậu trượt chân ngã xuống nên vội túm lấy cậu, kéo cậu lùi lại phía sau.

La Minh Du lấy điện thoại ra, “ Nào nào, Tần ca, anh và chị dâu đứng gần nhau thêm một chút nữa đi, để em chụp cho hai người một bức.”

Lâm Mộc Viễn phấn khích kéo Tần Thiên Mạch đến bên cạnh tấm bia đá, “Đến bên này chụp đi, phong cảnh chỗ này đẹp hơn.”

Trên đỉnh núi có một tấm bia đá lớn, trên đó khắc ba chữ “Núi Thương Mãng” vô cùng rõ nét. Xung quanh là một vòng tròn chạm khắc hình rồng uốn lượn tinh xảo, được cho là do người xưa lập nên để tạ ơn rồng vì đã mang mưa xuống. Tấm bia này cũng được coi là một biểu tượng quan trọng của ngọn núi này.

Bạch Trình Húc bất mãn, “ Vì sao chỉ chụp cho hai người bọn họ?” Chẳng lẽ cậu ta không xứng đáng để có một bức ảnh chung?

La Minh Du liếc nhìn cậu ta với vẻ ghét bỏ, “Hai người bọn họ lớn lên trông rất đẹp đôi, cậu bị mù hay gì mà lại đi làm phiền?” Đôi tình nhân nhỏ nhà người ta đang cùng nhau chụp ảnh, cậu ta lại muốn chen vào chẳng lẽ muốn làm cái bóng đèn?

Bạch Trình Húc bị đả kích, nói một cách công bằng thì dáng dấp của cậu ta cũng rất đẹp mà!

La Minh Du vừa điều chỉnh góc chụp vừa chỉ huy bọn họ: “Hai người dựa gần nhau thêm một chút nữa, Tần ca, tay mày đặt lên vai tiểu Lâm. Đúng đúng đúng, là như vậy. Tiểu Lâm cậu di chuyển sang trái một chút, OK, chụp xong rồi, để tôi cho các cậu xem một chút.”

La Minh Du đưa ảnh cho hai người xem như đang dâng hiến một bảo vật quý giá.

Không thể không thừa nhận, kỹ thuật chụp ảnh của La Minh Du thật sự rất tốt, chụp cả hai đều trông rất đẹp trai.

“Ảnh chụp rất đẹp, La ca lát nữa gửi qua WeChat cho tôi nha.” Lâm Mộc Viễn rất hài lòng với bức ảnh này, bởi vì La Minh Du đã chụp chân cậu rất dài!

“Okay, giờ tôi gửi liền.” La Minh Du gửi cho Lâm Mộc Viễn xong, cũng thuận tay gửi luôn cho Tần Thiên Mạch.

Tần Thiên Mạch nhìn chằm chằm vào ảnh chụp một lúc, lưỡng lự giữa "xóa" và "lưu", cuối cùng vẫn nhấn chọn "lưu".

Buổi tối mọi người vui vẻ tụ tập trong sân để ăn đồ nướng. Có vài nam sinh to gan đã lén  lút ở sau lưng thầy cô đi mua mấy chai bia.

Trong cái nóng oi bức của mùa hè, bia lạnh kết hợp với đồ nướng khiến Lâm Mộc Viễn cảm thấy vô cùng sảng khoái khi ăn.

“Nào, thầy Tần, em kính thầy một ly.” Lâm Mộc Viễn cầm ly bia tiến đến bên cạnh Tần Thiên Mạch, nói: “Cảm ơn thầy đã chăm sóc em trong khoảng thời gian vừa qua.”

Lúc mới chuyển trường, Lâm Mộc Viễn cứ nghĩ rằng mình sẽ phải ngày ngày đối đầu với Tần Thiên Mạch. Cậu tuyệt đối không ngờ tới, hiện tại hai người họ lại có thể ở chung hòa hợp như vậy.

Đừng nhìn vào danh tiếng giáo bá đáng sợ Tần Thiên Mạch để đánh giá con người hắn, thực ra hắn là người ngoài lạnh trong nóng, là một người bạn đáng để kết giao.

Tần Thiên Mạch cụng ly với cậu, cười nói: “Cũng cảm ơn cậu vì đã giúp tôi kiếm được kha khá tiền tiêu vặt.”

Chờ đến khi học kỳ này kết thúc, tiền học phí dạy thêm mà Lâm Mộc Viễn trả cho hắn cũng là một khoản thu nhập đáng kể.

Lâm Mộc Viễn cười đáp: “Chúng ta đây là đôi bên cùng có lợi, ai cần gì thì nhận cái đó thôi.”

Uống xong ly bia, Lâm Mộc Viễn cầm lấy một xiên cánh gà nướng và bắt đầu ăn.

Nhìn Lâm Mộc Viễn chăm chú gặm cánh gà, Tần Thiên Mạch bất giác mỉm cười. Nhớ lại quãng thời gian hai người ở chung với nhau, có lẽ lý do khiến hắn đối xử tốt với Lâm Mộc Viễn như vậy là vì đã bị sự đơn thuần và chân thành của cậu làm cho cảm động.

Lâm Mộc Viễn bị vài bạn học kéo đi uống mấy ly bia. Đây là lần đầu cậu uống bia nhưng lại quá tự tin vào tửu lượng của mình. Mới được vài ly vào bụng đã khiến cậu say mèm.

Vu Hạo vỗ nhẹ vào Lâm Mộc Viễn đang gục trên bàn, không thể tin nổi mà nói: “Trời ạ, tửu lượng của Lâm Mộc Viễn cũng kém quá rồi đấy? Mới uống có mấy ly mà đã say rồi.”

“Chắc cậu ấy trước giờ chưa từng uống bia.” Lương Khải Phi bước tới, “Để mình đưa cậu ấy về nghỉ ngơi trước.”

Lương Khải Phi vừa định đưa tay ra đỡ Lâm Mộc Viễn, Tần Thiên Mạch đã nhanh tay hơn một bước kéo Lâm Mộc Viễn đứng dậy.

“Không cần đâu, tôi sẽ trực tiếp đưa cậu ấy về.”

Tần Thiên Mạch vỗ nhẹ vào mặt Lâm Mộc Viễn, “Tỉnh dậy đi, chúng ta trở về thôi.”

Lâm Mộc Viễn mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Tần Thiên Mạch, cậu đột nhiên dang tay ra với hắn, làm nũng nói: “Không muốn đi bộ, cậu bế tôi về đi.”

Đầu cậu bây giờ đau vô cùng, một bước cũng không muốn đi. Hồi nhỏ mỗi khi không muốn đi bộ, cậu sẽ làm nũng với anh trai như thế này, sau đó anh trai sẽ dịu dàng bế cậu lên.

Tần Thiên Mạch bị sự làm nũng đột ngột của Lâm Mộc Viễn làm cho bối rối, đứng yên tại chỗ nửa ngày cũng không có phản ứng.

Bạn học xung quanh ai nấy đều kinh ngạc mở to mắt nhìn. Cmn, Lâm Mộc Viễn uống say là sẽ làm nũng như vậy sao?!

Hơn nữa, một nam sinh lớn làm nũng lại trông đáng yêu đến thế, quả nhiên người đẹp thì làm gì cũng đẹp.

Đợi nửa ngày cũng không thấy Tần Thiên Mạch tới bế cậu, Lâm Mộc Viễn cảm thấy không vui.

Cậu liền đi tới, ôm chặt lấy cổ Tần Thiên Mạch rồi để toàn bộ cơ thể treo lơ lửng trên người hắn.

Lâm Mộc Viễn hài lòng cọ cọ vào ngực Tần Thiên Mạch, vui vẻ nói: “Được rồi, chúng ta về thôi.”

Một đám người đứng đó trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người họ ôm nhau, có vài nữ sinh phấn khích đến mức muốn hét lên.

Aaaa, họ đang ôm nhau, chắc chắn giữa hai người này có gian tình!

Tần Thiên Mạch không muốn tiếp tục gây thêm sự chú ý, nhưng nếu hắn thực sự bế Lâm Mộc Viễn về thì không biết ngày mai giữa hai người bọn họ sẽ dính phải tin đồn gì.

“Cậu tưởng mình là trẻ con à, còn cần người khác bế cậu sao?” Tần Thiên Mạch không khách khí mà kéo Lâm Mộc Viễn từ trên người mình xuống.

Lâm Mộc Viễn ấm ức nhìn hắn, không bế thì thôi, hung dữ như vậy làm gì?

Mấy nữ sinh kia nhìn thấy cảnh này nhịn không được mà ném cho Tần Thiên Mạch những ánh mắt trách móc, sao cậu lại nhẫn tâm bắt nạt một cậu bé đáng yêu như thế hả?!

Hơn nữa, cậu ấy còn là bạn trai của cậu, đối mặt với việc bạn trai làm nũng sao cậu lại có thể từ chối như vậy chứ? Thật sự là không biết gì về tình thú cả!

Nhìn vẻ mặt ấm ức của Lâm Mộc Viễn, Tần Thiên Mạch chỉ biết xoa xoa thái dương vì đau đầu, một tay nhanh chóng kéo cậu rời khỏi nơi đầy thị này.

Hai người vừa mới rời khỏi, đám người an tĩnh kia lập tức náo nhiệt hẳn lên. Kể từ khi bài viết trên diễn đàn trở lên hot, Lâm Mộc Viễn và Tần Thiên Mạch bất ngờ có một lượng lớn fan CP. Cặp đôi “học bá cao lãnh” & “ học tra nhu thuận” này quả thực là một cặp đôi quá cuốn hút khiến các fan CP không thể không ngừng đẩy thuyền!

Chỉ cần trong một phút là có thể tưởng tượng ra một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào trong trường học.

“Aaaa, chị em ơi, vừa nãy các cậu có thấy CP nhà chúng ta đang phát đường không.”

“Có thấy! Tớ vui đến mức suýt khóc luôn rồi! Aaaa, tình yêu tuyệt mỹ này!”

“Lâm Mộc Viễn làm nũng cũng đáng yêu quá rồi đó, đáng tiếc cậu nam sinh đẹp trai và dễ thương này đã là bạn trai của người khác rồi.”

Mặt mũi các nam sinh khác thì tràn đầy nghi hoặc, không hiểu những nữ sinh này đang phấn khích vì điều gì.

Cho dù Tần Thiên Mạch và Lâm Mộc Viễn thật sự ở bên nhau, các nữ sinh cũng đâu cần phải kích động như vậy?

Lương Khải Phi thắc mắc, hỏi nữ sinh bên cạnh mình đang phấn khích: “Hiểu  u, năm ngoái mình nhớ cậu còn theo đuổi Tần Thiên Mạch mà. Bây giờ thấy cậu ấy ở bên một nam sinh khác, chẳng lẽ cậu không cảm thấy buồn sao?”

Hiện tại cô không những không buồn bã, mà còn phấn khích đến mức suýt nhảy cẫng lên.

Cô gái cười hì hì nói: “Cái thú vui của việc gặm CP, mấy anh trai thẳng như cậu thì không hiểu được đâu.”

Lương Khải Phi - người đột nhiên bị cue: “...”

Thế giới của các nữ sinh, cậu ta thực sự không hiểu lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.