Edit: Seward
Ngọn núi này cũng không cao lắm, bọn họ chỉ mất một tiếng rưỡi để leo lên đến đỉnh. Từ trên đỉnh nhìn xuống, phong cảnh trông thật hùng vĩ và tráng lệ.
Trên đỉnh núi, gió mát thổi nhè nhẹ, Lâm Mộc Viễn đứng ở mép núi hưởng thụ làn không khí mát mẻ hiếm có.
Tần Thiên Mạch sợ cậu trượt chân ngã xuống nên vội túm lấy cậu, kéo cậu lùi lại phía sau.
La Minh Du lấy điện thoại ra, “ Nào nào, Tần ca, anh và chị dâu đứng gần nhau thêm một chút nữa đi, để em chụp cho hai người một bức.”
Lâm Mộc Viễn phấn khích kéo Tần Thiên Mạch đến bên cạnh tấm bia đá, “Đến bên này chụp đi, phong cảnh chỗ này đẹp hơn.”
Trên đỉnh núi có một tấm bia đá lớn, trên đó khắc ba chữ “Núi Thương Mãng” vô cùng rõ nét. Xung quanh là một vòng tròn chạm khắc hình rồng uốn lượn tinh xảo, được cho là do người xưa lập nên để tạ ơn rồng vì đã mang mưa xuống. Tấm bia này cũng được coi là một biểu tượng quan trọng của ngọn núi này.
Bạch Trình Húc bất mãn, “ Vì sao chỉ chụp cho hai người bọn họ?” Chẳng lẽ cậu ta không xứng đáng để có một bức ảnh chung?
La Minh Du liếc nhìn cậu ta với vẻ ghét bỏ, “Hai người bọn họ lớn lên trông rất đẹp đôi, cậu bị mù hay gì mà lại đi làm phiền?” Đôi tình nhân nhỏ nhà người ta đang cùng nhau chụp ảnh, cậu ta lại muốn chen vào chẳng lẽ muốn làm cái bóng đèn?
Bạch Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-ho-ly-tinh/3678684/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.