Anh nói không cầu tôi phải lời ngon tiếng ngọt đối với anh, chỉ cầu tôi có thể ở thời điểm thương tâm nghĩ đến anh, tôi cũng không cầu anh đối với tôi thiên ngôn vạn ngữ, chỉ cầu anh có thể cho tôi một cái ôm.
Phương Chính cảm thấy hạnh phúc tới rất bất ngờ, làm cho hắn có điểm trở tay không kịp. Hắn từng ở trong mộng vô số lần mơ thấy mình trải qua cảnh này, nay rốt cục thành hiện thực.
Cái gì cũng chưa nói, liền cứ như thế đem người trong lòng ngày nhớ đêm mong ôm thật chặt, không có khoa trương giống như trong tiểu thuyết cần phải nắm lấy trái tim người yêu, hay chiếm lấy thể xác, chỉ là đơn giản một cái ôm.
"Mệt mỏi quá..." Tô Nguyện than nhẹ. Mặt mày chậm rãi trầm tĩnh lại, nửa tháng qua, đều không có thật sự thoải mái.
Phương Chính siết chặt hai cánh tay ôm người, có chút đau lòng, "Kia... Vậy ngủ một giấc đi." Cảm thấy không ổn còn nói thêm: "Tôi ôm cậu!"
Sau đó hơi hơi không được tự nhiên xoay đầu qua, tim đập nhanh hơn, chờ mong Tô Nguyện trả lời.
Nghe trái tim Phương Chính hữu lực đập nhanh, Tô Nguyện nhịn không được cười lên tiếng, "Phốc." Sau đó rời khỏi ôm ấp của Phương Chính.
Cảm giác trong lòng không còn người, Phương Chính có cảm mất mát không thôi. Hắn còn chưa có ôm đủ đâu!
Nhìn mặt Phương Chính có chút mất mát, Tô Nguyện nhướng mày cười nói: "Như thế nào? Nếu thương gia gia, a... nhanh đi nấu cơm, gia đói bụng rồi."
Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-dung-then-thung/2543309/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.