Châu Mộ vừa mới nhập học, thẻ cơm vẫn chưa làm xong, lúc đến căng tin Du Kỳ liền nói: "Quẹt thẻ cơm của tôi đi."
Câu nói này càng khiến Châu Mộ có hảo cảm với hắn hơn!
Du Kỳ vừa cúi đầu bèn nhìn thấy ánh mắt cảm động của Châu Mộ, có hơi mất tự nhiên, "...Sao lại nhìn tôi như này?"
"Mẹ tôi còn không đối xử tốt với tôi như thế đâu." Châu Mộ cúi đầu nói.
Du Kỳ kinh ngạc nhìn cậu.
Châu Mộ giải thích: "Mẹ chê tôi ăn nhiều, không cho tôi ăn." Lúc bé suýt nữa cắn trúng ba, thế là ăn mắng một trận, lúc lớn còn nghiêm trọng hơn, ăn một miếng trong bát của mẹ thôi là liền bị bà nguýt, Châu Mộ thấy khéo không tới vài năm nữa mình sẽ bị đuổi khỏi nhà tự lập mất.
Vì bố mẹ Du Kỳ đều là hung thú nên được chính phủ thu vào biên chế, quanh năm đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài, cũng không quá thân thiết với hắn. Nhưng tình huống của Châu Mộ thoạt nghe còn tệ hơn hắn nhiều.
Một cậu chàng đang trong giai đoạn phát triển, ăn tốt thì cũng là chuyện thường tình, vả lại thoạt nhìn nhà Châu Mộ cũng không hề thiếu tiền, nguyên nhân chủ yếu chắc là do phụ huynh không có kiên nhẫn chăm nom cậu nhỉ.
"Đừng để tâm, ở trường cậu không đói được đâu." Du Kỳ trực tiếp nhét thẻ cơm vào trong túi cậu coi như an ủi.
Quả nhiên Châu Mộ liền hí hửng, "Cảm ơn cậu."
Vốn còn nghĩ nếu đến thành phố của loài người thì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-cua-tui-sieu-thom-luon/3142580/chuong-33.html