58. Thế giới cũng không quá bất công với nàng, đau khổ cho đến giờ cũng đều là tự nàng không biết cái gì là đủ mà thôi.
Nửa tháng không gặp, tiểu Nhật Thiên thật sự ốm mất một vòng.
Khi Đào Mộng Trúc đi đón nó, nhìn thấy nó ỉu xìu nằm sấp dưới bàn ăn, cụp hai lỗ tai nhỏ, đuôi chíp bông quét tới quét lui dưới đất với tần suất rất chậm, thanh nẹp trên chân đã được tháo ra.
"Nhật Nhật!" Đào Mộng Trúc vội vã mang dép đi trong nhà vào, bước nhanh tới bên cạnh tiểu Nhật Thiên, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó.
Một giây trước còn vô cùng uể oải tiểu Nhật Thiên vừa nhìn thấy Đào Mộng Trúc liền bật người đứng dậy, chiếc đầu nhỏ cọ tới cọ lui lên người Đào Mộng Trúc, đuôi vểnh thật cao, lắc trái lắc phải, còn thường xuyên phát ra tiếng u u như đang oán trách.
Đào Mộng Trúc bế tiểu Nhật Thiên lên, đùa giỡn nói: "Nghe nói gần đây em ăn không ngon a! Sao vẫn nặng như vậy!"
Nó thật sự rất nặng, so với lúc được mang về nhà nặng hơn nhiều lắm!
Tiểu Nhật Thiên đâu nghe hiểu chủ nhân đang nói gì, nhất thời chỉ biết cọ cọ cọ, sợ là trong lòng chỉ còn nỗi vui vẻ vì được gặp lại chủ.
Cô nương phục vụ cười nói chó con rất hay dính chủ, nuôi lâu rồi sẽ có tính ỷ lại với chủ nhân, thời gian dài không nhìn thấy nó sẽ nghĩ mình bị vứt bỏ, tâm trạng không tốt, mất cảm giác thèm ăn, thậm chí có khi còn cáu kỉnh, mỗi ngày đều sủa loạn, trong một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-co-doc/1420374/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.