53. "Bọn họ... không cần cái bóng đèn thứ hai đâu."
Đào Mộng Trúc trầm mặc chốc lát, yên lặng đứng dậy chọt chọt tay Vu Hiểu Thu, nói: "Đưa thẻ phòng của cô cho tôi mượn chút."
Vu Hiểu Thu không khỏi sửng sốt, nói: "Muốn qua đó gõ chữ à?"
"Ừ." Đào Mộng Trúc gật đầu.
Nàng cảm thấy mình còn ở lại đây chính là nỗi xấu hổ lớn nhất.
Không qua kia gõ chữ, chẳng lẽ ở đây chơi game với mọi người? Nếu như thêm bản thân vào chắc chắn Chân Sảng lại phải lúng túng.
Vu Hiểu Thu có chút đăm chiêu liếc nhìn Chân Sảng, lấy thẻ phòng ra từ trong ba lô, đưa cho Đào Mộng Trúc.
Đào Mộng Trúc mím môi cầm lấy thẻ phòng, ôm máy tính và nguồn điện đang định đi ra ngoài, liền nghe Khinh Nguyệt nói một câu: "Gõ cái gì, tới đây chơi chung đi, hiếm khi ra ngoài chơi một lần, không thể bỏ lại văn chương của mình à?"
Nhất thời Chân Sảng có chút kinh ngạc nhìn Khinh Nguyệt, liền thấy Khinh Nguyệt như không có việc gì mà giúp A Mộc sửa chữa lồng đẻ quái, nửa mắt cũng không liếc ra nhìn Đào Mộng Trúc đứng ở cửa.
Đúng vậy, Đào Mộng Trúc đứng ở cửa, một mình.
Rõ ràng nhóm du lịch này tổ chức là vì Đào Mộng Trúc, mới ngày đầu tiên nàng đã bị mọi người gạt bỏ ra ngoài.
Chân Sảng nhíu mày, cảm thấy nếu như không phải do mình cố gắng tránh né, thì nàng cũng không cần xấu hổ đến định một mình rời khỏi đây phải không?
Có khoảnh khắc như vậy, trong lòng Chân Sảng có một tư vị không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-co-doc/1420369/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.