40. Vì sao xem một bộ phim cũng phải tổn thương chính mình... Phản ứng của bạn cùng phòng như vậy thật sự khiến Đào Mộng Trúc bất ngờ. Theo nàng, bạn cùng phòng là một người thập phần thẳng thắn, thấy có người mời, hoặc là tìm lý do từ chối, hoặc là mừng rỡ chấp nhận, thậm chí nàng đã chuẩn bị lời kịch từ chối thay cho bạn cùng phòng rồi. —— xem phim gì a, chị ngoan ngoãn gõ chữ, đi ngủ sớm một chút, nằm viện thì an phận chứ! —— em không thích xem phim a, xem phim còn không bằng về nhà chơi game, hôm nay chị gõ chữ chứ? —— không được, em muốn giám sát chị gõ chữ! Sau đó, nàng có thể lẽ thẳng khí hùng nói, nàng quyết định hôm nay cho mình một ngày nghỉ, nếu như về sớm, thì đăng ba ngàn, về muộn thì không đăng. Sau đó nữa, bạn cùng phòng hẳn sẽ không có lý do để từ chối, tránh quá tổn thương tình cảm. Thế nhưng, giờ khắc này Chân Sảng vậy mà lại dị thường mở ra hình thức giả điên giả dại rõ ràng như thế! "Tôi chưa từng thấy qua ráy tai có thể lớn đến làm người không nghe rõ âm thanh." Đào Mộng Trúc giương mắt dừng trên người Chân Sảng. "Cái này, ặc..." Chân Sảng xấu hổ một hồi, nói: "Em thật sự không nghe rõ, chị nói lại lần nữa đi." "Tôi nói, bọn Ngọc Ngọc cũng ra ngoài xem phim rồi, tôi ở trên giường bệnh bị bọn họ làm ngứa mắt khó chịu, hai chúng ta cũng đi xem phim đi." Lần này Đào Mộng Trúc thả chậm tốc độ nói, mà còn rõ ràng hơn nhiều: "Không thôi làm chút chuyện khác cũng được, là chó độc thân đã đủ thảm rồi, còn đang đau ốm, ngày hôm nay sắp sống không nổi nữa." Chân Sảng bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, hành động bất chợt này hình như hơi khoa trương, nhưng mà nghĩ đến tới bây giờ nàng vẫn là một người khoa trương Đào Mộng Trúc liền không phỉ nhổ, chỉ lẳng lặng ngồi chờ đáp án. "Vậy thì đi ra ngoài chơi đi..." Chân Sảng nói, gãi gãi vành tai, giương mắt nhìn lên bình nước thuốc đã cạn được một nửa của Đào Mộng Trúc, nói: "Chị còn mấy bình?" "Xong cái này là còn ba bình, hai bình vừa một bình nhỏ, trước 12 giờ là có thể xong." Đào Mộng Trúc nói, ngáp một cái. Chân Sảng bĩu môi, ngồi xuống cạnh Đào Mộng Trúc, nói: "Tối hôm qua mấy giờ chị ngủ? Hay là ngủ thêm một lát? Em trông cho, truyền nước xong chúng ta đi mua vé xem phim, sau đó ăn này nọ." "Hơn 12 giờ đi, tôi không thấy buồn ngủ, ăn xong đúng lúc có thể gõ chút chữ." Đào Mộng Trúc vừa ăn vừa nói. "Ngày nào cũng gõ chữ, mệt biết nhiêu a, người đi làm còn có hai ngày nghỉ." Chân Sảng hiếm khi uể oải lấy điện thoại ra chơi. "Ế, tôi hỏi cô." Đào Mộng Trúc lấy khuỷu tay huých Chân Sảng, nói: "Sau khi tốt nghiệp sao cô không về nhà? Ở nhà ăn ở không tốn tiền, vì sao nhất định phải ra ngoài thuê phòng?" "Sao tự dưng nhớ tới hỏi cái này vậy?" "Hiếu kỳ." Hiếu kỳ rất nhiều chuyện về bạn cùng phòng, chỉ là trước đây không có thời gian, cũng không muốn giống như bà tám đi hỏi này hỏi nọ. Bây giờ hai người ngồi trong phòng bệnh ngay cả wifi cũng không có, buồn chán chịu không nổi, nói chuyện phiếm hẳn là bình thường đúng không? Ai mà biết bạn cùng phòng thường ngày trông như vĩnh viễn hi hi ha ha bỗng nhiên trở nên trầm mặc. Nàng nhìn chằm chằm một video weibo không có gì đặc biệt hồi lâu, nói: "Bọn họ ép em đi làm, em không thích." Đào Mộng Trúc không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Chân Sảng. "Bọn họ nói, làm người không thể mê muội mất cả ý chí, tìm một công việc đứng đắn mới có thể an an ổn ổn sống cả đời, những người xem stream của em không thể nào xem cả đời được... bọn họ vốn không hề hiểu, cũng không nguyện tốn thời gian để lý giải, chỉ muốn khua tay múa chân với em." Chân Sảng nói, lắc đầu: "Cho nên em không về, lúc nào phát đạt rồi, có nhà có xe của bản thân rồi, xem bọn họ còn nói em mê muội mất cả ý chí không." "Hồi nhỏ khi tôi nói mình muốn làm tác giả, ba tôi cũng phản đối, lý do không khác lắm, nói là sẽ không có ai theo văn của tôi cả đời, có một công việc mới là ổn định nhất." Đào Mộng Trúc nhún vai, thật ra mấy nghề này người cũ đi sẽ có người mới tới, dù không thể hy vọng xa vời ai có thể cách cái màn hình vi tính thích ai cả đời, nhưng hoàn toàn có thể nhờ nỗ lực của mình, không ngừng thu được càng nhiều quan tâm. "Bởi vì thu nhập không ổn định, cho nên lúc nào họ cũng lo lắng... giảng đạo lý nè, thu nhập không ổn định thì làm sao vậy? Đời người cũng chỉ có mấy thập niên, thật vất vả đi đến lúc này, làm một chuyện mình thích làm cũng có thể sống, tại sao nhất định phải vì ổn định để nước chảy bèo trôi?" Chân Sảng bĩu môi, rũ tay nói: "Nhẹ nhẹ nhàng nhàng, một tháng cầm 5 ngàn, muốn làm gì thì làm, cùng với cực cực khổ khổ mỗi tháng cầm 7-8 ngàn, làm gì cũng phải tranh thủ thời gian, chị chọn cái nào?" "Vế sau..." Vẻ mặt Đào Mộng Trúc nghiêm túc. Nàng thật sự thiếu rất nhiều tiền, trừ bỏ mức phí nhu cầu ăn và mặc, lúc lợi nhuận không tốt, chỉ ăn mặc thôi cũng đủ để nàng phát sầu, nếu không nàng cũng không cần khiến mình liều mạng như vậy. Chân Sảng trầm mặc chốc lát, sửa lời: "Không, vừa rồi em so sánh sai số, làm chuyện mình thích, nhẹ nhẹ nhàng nhàng, mỗi tháng dao động từ 6 đến 10 ngàn, làm chuyện mình không thích, cực cực khổ khổ, mỗi tháng ổn định 7-8 ngàn." Đào Mộng Trúc trầm mặc chốc lát, nói: "Đây là thu nhập của cô à?" "Không sai biệt lắm, trừ tiền chết cộng thêm tiền thưởng, lúc may mắn nhận thêm quảng cáo game, có lẽ sẽ nhiều hơn một chút... còn chưa tính lợi nhuận bên cửa hàng của Cầu Cầu, tiền từ bên đó không ít, hai tháng này em đã có hơn 2 ngàn 500." Vẻ mặt Chân Sảng đắc ý, hoàn toàn quên mất nằm bên cạnh mình là một kẻ vì tiền mà tự chuốc lấy khổ phá hủy thân thể. Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nháy mắt nghe đến số thu nhập của bạn cùng phòng, Đào Mộng Trúc vẫn sâu sắc cảm nhận được mình và bạn cùng phòng khác biệt quá xa. Thu nhập của nàng cũng dao động, nhưng không có dao động đầy khí phách như Chân Sảng, dưới tình huống một ngày 6 ngàn, thu nhập của nàng khoảng 3 ngàn 5 đến 6 ngàn, toàn bộ được quyết định bởi số liệu tốt xấu của bộ truyện trong tay, có đôi khi gặp phải số liệu không tốt, những tháng viết bộ truyện đó sẽ trôi qua vô cùng giày vò... Gần đây ngày một vạn, mỗi ngày từ sớm đến tối viết muốn sống muốn chết, một tháng cũng chỉ nhiều hơn 6 ngàn một chút, đây là trước thuế, không phải sau thuế... hơn nữa còn tiền thuê nhà bạn cùng phòng nộp, một tháng cũng không tới 8 ngàn, nhưng mà, đây là trạng thái thu nhập cao nhất nàng đạt được trong hai năm qua... Cho nên, nàng phải ngày hai vạn mới có thể đuổi kịp bước tiến của bạn cùng phòng? Muốn đuổi theo thu nhập cao của người, thúc ngựa cũng đuổi không kịp, làm sao bây giờ? Đào Mộng Trúc đau thương nhìn trời, nói: "Thật tốt, như vậy chú và cô không tiếp tục muốn tìm công việc cho cô..." "Bọn họ không hiểu, em cũng không muốn nói với bọn họ, em mà nói ra em kiếm được nhiều tiền như vậy, không chừng bọn họ lại suy nghĩ lung tung đủ thứ trên trời dưới đất." "Ví dụ như?" "Em cũng không biết được trong đầu thế hệ trước bọn họ có cái gì nữa, luôn thấy chơi game vốn không thể kiếm bao nhiêu tiền, kiếm mà nhiều chắc chắn là do ăn mặc thiếu vải, vẽ môi đỏ mọng, chớp chớp mắt to vô tội, õng ẹo nói nhân sinh nói lý tưởng nói triết học với một đống khán giả..." "Phụt..." Chân Sảng nói đến đây, liền đặc biệt căm phẫn: "Cái đệt mịe, chị không biết đâu, có lần mẹ em vào xem video, thấy một đống người spam 'Vợ của ta, ta tới thầu' 'Sắc tình nữ chủ bá' 'Tiếng rên đằng trước thật có năng lượng' các loại, ngày hôm đó liền gọi điện thoại cho giáo dục dạy dỗ răn đe em, hỏi em mỗi ngày đều làm chuyện gì... em quả thật không thể nói gì hết, em thật sự chỉ chơi game thôi a, người khác nói cái gì em đâu có quản được!" Quả nhiên, nhà nào cũng có một quyển kinh khó niệm... "Haiz, nhắc tới cái này là em bực, em nói cho chị nha..." Không nói thì thôi, vừa nhắc đến là dừng không được, Chân Sảng như tìm được một nơi phát tiết, bô bô phỉ nhổ bên tai Đào Mộng Trúc hơn hai giờ, từ cha mẹ cho đến bà con thân thích, lại từ thân thích cho đến các loại bạn học, bạn mạng, nghe đến Đào Mộng Trúc cũng chấn kinh rồi. Nàng còn tưởng bạn cùng phòng tính khí tốt ít khi tức giận a, bỗng nhiên nghe nàng phỉ nhổ một đống như thế, Đào Mộng Trúc chợt cảm thấy những ngày đầu cho thuê phòng, thái độ của bản thân ác liệt như vậy mà không bị Chân Sảng oán giận, hoàn toàn nhờ vào ưu thế bốn chữ "Thất tình" và "Chủ nhà". Nhưng mà không thể không nói, Chân Sảng quả thật rất thu hút những thứ kỳ lạ, có lẽ bởi vì nàng không biết từ chối người khác, cho nên gặp phải rất nhiều rất nhiều người rõ ràng không quen biết, nhưng lại có các loại được một tấc lại muốn tiến một thước. Đối với việc này, Đào Mộng Trúc bày tỏ, tất cả những người rõ ràng không quen lại muốn vớ bở trên người nàng, đều đã cảm nhận được cái lạnh của băng sơn trên người nàng. Chân Sảng ngẩn người, nói: "Chị dạy em nha?" "Vậy thì dạy, có vài người nếu cô không muốn phản ứng, giả bộ không có đó là tốt rồi." Đào Mộng Trúc đưa tay chỉ chỉ bình nước thuốc nhỏ gần hết, nói: "Chúng ta đi mua vé xem phim." Chân Sảng làm ra một gói biểu tình* mặt quỷ, đứng dậy gọi y tá tới, sau khi rút kim, đưa tay cất chiếc máy vi tính trên đùi Đào Mộng Trúc vào ba lô, nói: "Cái này đặt ở đây lâu không tốt, cõng đi thôi." *Ám chỉ mấy cái meme, dùng từ gói vậy thôi không hẳn là một gói "Tôi mang cho..." "Này, bệnh nhân như chị để người khác mang là được rồi, mang cái gì a." Chân Sảng nói, xoay người đi ra phòng bệnh. Nhất thời Đào Mộng Trúc không có gì để nói, bước nhanh đuổi theo sau Chân Sảng. Chân Sảng dẫn đường, hai người về nhà cho tiểu Nhật Thiên ăn trước, sau đó mới rời nhà đến rạp chiếu phim gần đó. Gần như không biết nên xem bộ nào hai người cứ thế đứng ở chỗ mua vé xoắn quẩy thật lâu, cuối cùng ôm tâm lý số đông, tùy tiện chọn một bộ ở phía trước khá nhiều người mua xem. Khi mỹ nữ bán vé bảo Chân Sảng chọn chỗ ngồi, Chân Sảng vẻ mặt giảo hoạt chọn xong chỗ, sau đó xoay người nhét vé vào trong tay Đào Mộng Trúc, nói: "Đi đi đi, chúng ta ra ngoài ăn gì đó, rồi tìm một chỗ có điều hòa có wifi để tự sướng!" Đào Mộng Trúc ngây ngốc nhìn thoáng qua số ghế, nhất thời dở khóc dở cười. Dở khóc dở cười không phải vì chỗ ngồi Chân Sảng chọn không tốt, dù sao các cặp đôi đi xem phim vào Thất tịch nhiều như vậy, mấy suất sắp tới đều đã không còn chỗ, vị trí tốt của mấy suất muộn một chút cũng bị người khác mua rồi, nếu như vị trí không tốt cũng có thể hiểu được. Nhưng, vé Chân Sảng mua lại là suất 4 giờ rưỡi chiều, tạm thời còn trống rất nhiều chỗ, ghế nàng chọn cũng là ghế khá tốt, còn là ở giữa, chỉ là... chỗ ngồi của hai vé này không nằm kế nhau, mà là cách một ghế. Khoảnh khắc nhìn thấy chỗ ngồi là hàng 6 ghế 7 và 9, ánh mắt Đào Mộng Trúc nhìn Chân Sảng quả thật giống như tri thức nhìn thiểu năng, muốn có bao nhiêu ghét bỏ có bấy nhiêu ghét bỏ... Đối với việc này, biểu hiện của Chân Sảng vạn phần lẽ thẳng khí hùng: "Chó độc thân mua vé xem phim nên chọn chỗ ngồi như vậy, mình không có người yêu thì cố gắng không cho các cặp đôi khác ngồi cạnh nhau, trả thù xã hội!" Kiếp chó đã gian nan như vậy, vì sao xem một bộ phim cũng phải tổn thương chính mình... ——-——-——-——-——-——-——- Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (Tác giả tự sướng + mặt dày, không cần để ý!) Cuối cùng, cái người hôm qua bình luận nói Hồ Dương một mình đáng thương quá cầu phối Nhật Nhật cho nàng đứng lại đó, hai ta nói chuyện nhân sinh 2333333 === Fact: 3 người bạn của Minh Chủ là nhân vật có thật, Ngọc Ngọc và Hồ Dương cũng viết truyện trên Tấn Giang, bút danh của Ngọc Ngọc cũng y như vậy, của Hồ Dương là Fox Hồ Dương, viết rất nhiều bộ người siêng năng thật sự =))) mình có đọc sơ bộ "Nữ thần ngươi mù à" với "Ly Hôn" chủ yếu viết chậm nhiệt, chậm thật đấy không đùa được luôn, nhưng mà toàn là ngọt sủng văn có thể đọc giải trí. Ngoài viết văn Ngọc Ngọc còn làm cho một phòng phối âm(lồng tiếng)(nhưng mình vào xem thì thấy ghi tận chức giám đốc cơ O_O) nhóm này làm audio đủ thể loại hết, nhóm tên Thập Tứ Kiều, chuyên nghiệp đó không phải nhóm chơi chơi. À à Vô Liêu cũng từng hợp tác hát + nói một câu cho audio Ám dạ biệt thự, truyện BH của Ngọc Ngọc, khoe vậy thôi không cho nghe đâu _(:3」 ∠)_ Cầu Cầu là độc giả nên không có gì nổi bật lắm, nhưng mình cũng tìm được rồi ? thấy cái bìa truyện hăm, mình chôm trên weibo của Cầu Cầu đó =))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]