26. Thế giới này hình như có hơi thách đố... Chân Sảng cảm thấy mình cần yên lặng cố sức ngớ người một lúc.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Đào Mộng Trúc cảm thấy sau khi bạn cùng phòng nghe được câu miễn tiền thuê nhà này, ánh mắt cũng trở nên sợ hãi.
Chẳng lẽ bạn cùng phòng đã nhận ra manh mối gì? Ví dụ như... hướng tính của chủ nhà.
Có trời biết câu vừa rồi hoàn toàn do tiềm thức dẫn dắt, vừa dứt lời xong nàng liền hối hận!
Trên đời này làm gì có chủ nhà bình thường nào tùy tiện miễn tiền thuê cho khách? Cho dù quan hệ có tốt cũng không phải người một nhà a! Dù nàng có chẳng hề gì thế nào đi nữa, Chân Sảng có ngâu si đần độn kiêm ngay thẳng thật thà thế nào đi nữa, cũng không có khả năng dựa vào quan hệ bạn bè mà chấp nhận lợi ích như vậy...
Vẻ mặt Đào Mộng Trúc bình tĩnh chuyển qua khẩn trương, vẻ mặt Chân Sảng khẩn trương chuyển qua sợ hãi.
Hai người nhìn nhau mấy giây, Chân Sảng là người nuốt nước bọt trước, vội gào lên: "Chủ nhà đại nhân... chị muốn đuổi em đi hả!"
Đào Mộng Trúc ngớ người.
"Em có ầm ĩ chút, em có nuôi chó, nhưng mà... nhưng mà em cảm thấy hai chúng ta sống chung rất ổn, tình hữu nghị hình như... hình như rất kiên cố a!" Chân Sảng nói, đồng tử trên dưới trái phải đảo hai vòng, dựng ngón trỏ lên, nghiêm túc nói: "Chị đùa thôi đúng không? Không phải không cho em ở đây, đúng không?"
"Ặc... ừ, giỡn, giỡn thôi..." Đào Mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-co-doc/1420342/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.