Dương Cẩm Vân chắn cho con hổ con, có vẻ cô rất khó chịu:
-Tưởng tiểu thư chắc cũng không muốn phạm luật chứ. Con hổ con này là do ta bắt trước.
-Nhưng cô chưa giết nó, nó chưa là chiến lợi phẩm của cô. Cho nên ta có quyền bắt nó.
Tưởng Họa Kỳ rút tên nhắm vào con hổ sau chân cô mà bắn. Dương Cẩm Vân nhanh chóng dùng mũi tên trên tay mình đánh lệch hướng tên của nàng ta. Tử Vy đi lại, ẵm con hổ con trên tay, nó có vẻ khá sợ nên để cho Tử Vy bế mà không phản đối gì. Dương Cẩm Vân tức giận trừng mắt:
-Tưởng Họa Kỳ, tại sao cô lại phải đối đầu với ta?
Tưởng Họa Kỳ thản nhiên tiếp tục nhắm mũi tên vào con hổ con trên tay Tử Vy:
-Đơn giản là nhìn ngươi không vừa mắt.
Dương Cẩm Vân kéo Tử Vy lại đằng sau mình. Tử Uyên rút kiếm ra đứng bên.
Tưởng Họa Kỳ cười lớn:
-Cô nên nhớ đây là hội săn không phải hội bảo vệ động vật. Đừng tỏ ra lương thiện nữa, chỉ khiến cô thua cuộc thôi.
Dương Cẩm Vân đen mặt, cầm chặt cây cung trên tay, cố gắng nhẫn nhịn với nàng ta. Cô khẽ cười:
-Ta sẽ săn theo cách của ta, không cần phải giết chóc. Còn về con hổ này, ta sẽ mang nó đi, cô cũng đừng hòng cướp được.
Tưởng Họa Kỳ khẽ cười:
-Được, vậy ta sẽ mở to mắt xem cô dùng cách gì để thắng ta.
Nói xong nàng ta liền phi lên ngựa rời đi. Dương Cẩm Vân nhẹ nhàng bế con hổ con trên tay, vuốt lông nó.
Tử Uyên tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-khong-phai-la-nguoi-de-bat-nat/1720888/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.