Ngồi trên lưng ngựa theo Tần Huyền Vũ, Dương Cẩm Vân cảm thấy hơi mệt:
-Hoàng thượng, chúng ta tìm quán trọ nào đó để nghỉ đi. Trời cũng muôn lắm rồi.
Tần Huyền Vũ phanh ngựa trước một quán trọ nhỏ. Vì xây trong rừng nên quán trọ khá vắng khách, hoang vu hẻo lánh như vậy, Dương Cẩm Vân cảm giác ớn lạnh sống lưng. Tần Huyền Vũ nắm tay cô, y gõ cửa quán trọ. Không thấy ai trả lời, Dương Cẩm Vân gõ tiếp:
-Có ai trong đó không? Chúng tôi từ xa tới, muốn trọ một đêm.
Mãi một lúc sau, một cặp vợ chồng già nua ra mở cửa nhưng lạ là khuôn mặt họ vô cùng sợ hãi. Bà lão tay cầm chổi đề phòng. Dương Cẩm Vân khẽ cười:
-Bà đừng sợ. Cháu từ xa đến, muốn trọ một đêm thôi.
Thấy cô và Tần Huyền Vũ có vẻ không phải kẻ xấu, ông lão dùng ánh mắt ra hiệu cho bà lão rồi mời mời trong:
-Xin lỗi hai vị khách quan. Tại vì dạo gần đây, làng tôi thường xuyên bị thổ phỉ đến quấy rối, nên chúng tôi mới đề phòng.
-Thổ phỉ?
Dương Cẩm Vân thắc mắc, hỏi lại. Bà lão gật đầu, người khẽ run.
Tần Huyền Vũ nắm tay cô, nói nhỏ:" Cẩn thận!"
"Ta biết rồi!" Dương Cẩm Vân dùng kí hiệu tay trả lời y.
Tần Huyền Vũ đưa cho ông lão một thỏi bạc:
-Cho một phòng.
Ông lão cầm bạc tay run run, hai mắt sáng rực, cười:
-Được, được, mời hai vị khách quan theo tôi.
-Sao lại chỉ thuê có một phòng?
Tần Huyền Vũ ghé sát tai Dương Cẩm Vân nói:
-Nếu nàng không muốn nửa đêm có thổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-khong-phai-la-nguoi-de-bat-nat/1720882/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.