Như mọi ngày cứ sáng sớm là Dương Cẩm Vân dậy sớm chăm vườn rau của mình. Nếu không phải đây là Điệp Vy cung thì có lẽ chắc chắn sẽ có người nghĩ rằng cô là một cô gái nông dân đích thực đang chăm những mảnh vườn tược của mình mà sống qua ngày. Một cuộc sống hết sức an nhàn. Tử Vy và Tử Uyên cũng không quá mấy ngạc nhiên với giờ giấc của cô nữa mà họ cũng dậy sớm theo cô luôn.
Dương Cẩm Vân ngồi bắt mấy chú sâu đang có dã tâm ăn sạch vườn rau gói vào lá chuối. Tử Vy lại gần thấy cô không giết sâu mà lại bỏ vào lá chuối thì lấy làm lạ:
-Vân tỷ, sao tỷ không giết nó?
Dương Cẩm Vân cười nham hiểm:
-Đương nhiên là ta có việc cần dùng với những tên phá hoại này rồi. Nếu chúng đã ăn rau của ta đương nhiên ta cũng phải lợi dụng sự béo tốt của chúng mà đi tìm đồ ăn chứ.
Tử Uyên không hiểu ngơ ngác nhìn cô. Cô chỉ phủi tay đứng dậy cầm theo mấy chú sâu đang quằn quại, vùng vẫy thoát khỏi bọc chuối. Tử Vy, Tử Uyên đi theo cô. Dương Cẩm Vân chạy một mạch xuống Ngự Thiện phòng của hoàng cung. Vừa thấy cô vào tất cả đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Một phi tử như cô vào đây làm gì cơ chứ. Không phải chỉ cần bảo hạ nhân đến là được rồi hay sao:
-Tham kiến Dương Quý nhân.
Mặc dù chỉ là một quý nhân nhưng tất cả đều tôn trọng cô hết mức bởi họ đã nghr qua việc cô được hoàng thượng và thái hậu để ý.
Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-khong-phai-la-nguoi-de-bat-nat/1720875/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.