Suốt dọc đường, Trương Tư Hạ vẫn không nguôi ngoai, ngậm cục tức trong bụng. Mặc dù lần này Dương Cẩm Vân đứng ra bảo vệ cô, giúp Trương Tư Hạ thoát khỏi rắp tâm của uyển Doanh nhưng nàng vẫn chưa hả dạ chút nào hết. Thấy Trương Tư Hạ có chút phụng phịu, Dương Cẩm Vân đoán được ngay rằng nàng bị làm sao. Một cô nàng bản tính trời sinh cao ngạo sao có thể chịu để cho người khác bắt nạt như thế cơ chứ. Dương Cẩm Vân đột nhiên cảm thấy nàng có chút đáng yêu, vội quay lại dỗ dành Trương Tư Hạ:
-Được rồi! Không cần ấm ức vậy đâu. Muội xem hôm nay ta đã dọa cô ta thành như vậy rồi mà.
"Còn cô ta có dám nữa không thì ta không chắc." Dương Cẩm Vân thầm nghĩ trong lòng mà đến phát chán.
-Nếu không phải tỷ kéo muội đi. Muội đã quay lại đánh cho cô ta một trận rồi.
-Được rồi mà. Muội xem, lần trước muội mới tát cô ta có một cái cô ta liền miến đẩy muội xuống hồ rồi. Nếu lần này muội đánh nàng, không biết nàng sẽ làm gì đây? Ngược lại tiểu nha đầu muội không phải đã nói sẽ bảo vệ ta sao. Nếu muội xảy ra chuyện gì thì sao?
Dương Cẩm Vân cười hì hì chọc cười Trương Tư Hạ.
-Hứ! Cô ta dám sao? Nếu cô ta dám đụng, ta chắc chắn sẽ bứt hết tóc của cô ta không chừa cọng nào sau đó sẽ bôi vôi rồi đày ra chùa học đức, độ.
Trương Tư Hạ vừa nói vừa hất mặt lên, dáng vẻ vô cùng tự hào về sự độc ác của mình. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-khong-phai-la-nguoi-de-bat-nat/164665/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.