Trầm Tích và các bạn của nó vừa mới trở về, đang ăn bánh và chơi đùa cùng nhau.
Lúc Hoàng thượng bước vào, Tử Xuyên đang kể chuyện cười, cả đám cười đến là náo nhiệt…
Hoàng thượng đột nhiên xuất hiện, làm ngắt quãng mọi thứ.
Tất cả đều nhìn thấy đứa trẻ mà nhũ mẫu bế ở phía sau ngài ấy, những nụ cười hồn nhiên vụt tắt.
Hoàng thượng nói, “Ta có chuyện muốn nói với Hoàng Hậu, các con…”, Hoàng thượng vốn dĩ muốn bọn trẻ ra ngoài, nhưng có lẽ là thấy cảnh tượng trước mắt quá ư tốt đẹp nên lại đổi ý, “Hoàng Hậu ra ngoài cùng trẫm.”
Ta đi cùng ngài ấy ra ngoài, đi được một đoạn, ngài ấy bất ngờ ôm đứa bé trên tay nhũ mẫu đặt vào tay ta.
Trần Húc Gia ngủ rất say, không có phản ứng gì.
Hoàng thượng lí nhí nói, “Nhờ cậy nàng dưỡng dục Húc Gia giúp trẫm.”
Ta chau mày.
“Nàng… nàng nuôi trẻ rất tốt.”
Ta vẫn không nói gì.
“Trẫm biết sai rồi!”
…
Ta ôm Trầm Húc Gia trở về, sắc mặt của Trầm Viễn và các đệ đệ của nó không được tốt cho lắm, đặc biệt là Trầm Dương…
…
Đại lễ sắc phong.
Ta mặc một bộ cổn phục, đầu đội vương miện bằng vàng, trước sự chứng kiến của quần thần, từng bước, từng bước đi về phía Hoàng thượng.
Hoàng thượng đứng ở trên cao, bị lễ phục và mũ miện rườm rà bó lấy, trông như một chiếc khung treo hơn là một người đang sống.
Giống như ta lúc này vậy.
Khi Hoàng thượng nắm lấy tay ta, dùng ngữ khí trang trọng của mình để tuyên bố ta trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-khong-can-tranh-sung/233099/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.