Ta và Thẩm Đoạt quen biết sỡ dĩ là nhờ vụ đụng chạm giữa ngài ấy và Ngọc Tử Linh.
Khi đó Ngọc Tử Linh 7 tuổi, cái tuổi vô cùng hiếu động, đến mức mỗi ngày đều ăn ba trận đòn của ta.
Nhưng đệ đệ của ta, ta có thể đ.ánh, không đồng nghĩa với việc người khác cũng có thể đ.ánh.
Tử Linh xấu hổ, về nhà thì chỉ dám lén lút tìm thuốc bôi vào vết thương, kết quả bị Tử Du phát hiện, các đệ đệ đều phản ứng giống ta, sau khi cười một trận hả hê thì bắt đầu tìm kiếm k.ẻ đ.ịch.
Ai dám đ.ánh người của Ngọc gia vậy?
Thẩm Đoạt không chỉ đ.ánh người, mà không lâu sau còn dám vác mặt đến chúc thọ bá phụ ta.
Lúc ta nhìn thấy, ngài ấy đã bị mắc vào chiếc bẫy mà bọn trẻ giăng ra, chúng định nhân lúc này sẽ cho ngài ấy một trận no đòn/
Thẩm Đoạt bị lưới làm từ cây gai dầu cuốn lấy, nhưng vẫn nhìn thấy ta.
Ta nở nụ cười ngọt ngào … sau đó giả bộ như không thấy gì mà rời khỏi.
Lúc ta đưa các đệ đệ đến Thẩm gia tạ tội, Thẩm Ưng phóng khoáng xua tay, “Không sao cả, trẻ con đ.ánh nh.au là chuyện bình thường, không trách các ngươi.”
Thẩm Đoạt đem theo thân hình xanh tím khắp các chỗ bước ra, đứng trước mặt phụ thân, nói, “Là con sai trước, không trách các đệ đệ được.”
Thẩm Ưng vừa đi, ngài ấy liền trở mặt, “Hãy đợi đó, chuyện này chưa xong đâu.”
Thế là, nguyên một năm đó, ngài ấy và bọn trẻ của Ngọc gia gặp đâu đ.ánh đ.ó, đ.ánh mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-khong-can-tranh-sung/233096/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.