“Ôi, không,” Tess nói, và bước tới nhìn những mảnh còn lại của cánh cửa. 
Nick túm lấy cánh tay cô. “Để anh vào trước.” 
Người hàng xóm bên kia hành lang mở cửa phòng, nắm chặt chai bia bằng một tay và gãi cái bụng bị hở ra bởi áo chiếc phông không thể phủ kín bằng tay kia. “Căn hộ của cô bị tấn công,” ông ta nói với Tess hoàn toàn hờ hững. “Đêm qua. Tôi đã gọi cảnh sát. Chắc cô muốn gọi họ.” 
“Cảm ơn nhiều,” Nick xô Tess tới ngưỡng cửa. “Rất có ích.” 
Tess nói, “Cảm ơn, Stanley,” với một chút ngạc nhiên, rồi theo Nick vào trong. 
Căn phòng bị đảo lộn và đào bới. Mớ quần cộc bị vứt lung tung, đồ đạc bị xáo trộn, và tất cả những tấm nệm bị rạch nát và mẩu bông dính máu trên sàn. 
“Ôi, không,” Tess lại nói, âm thanh còn nhẹ hơn hơi thở. 
“Em có kẻ thù nào không?” Nick hỏi. 
Tess lắc đầu. “Không phải chuyện cá nhân đâu. Lúc trước việc này đã xảy ra với mấy người khác trong tòa nhà. Không phải do em.” 
“Chuyện này đã từng xảy ra mà em không cho anh biết?” 
“Chúng ta đã không nói chuyện,” Tess nổi nóng. “Và em đang lo vụ này. Em đã tố cáo gã chủ nhà.” 
Nick xem xét cánh cửa đổ nát. “Ồ, phải, em đang lo vụ này.” Anh lắc đầu. “Từ giờ trở đi, anh sẽ lo.” 
“Xin lỗi nhé, em không nghĩ vậy – ” Tess bắt đầu. 
“Tuần trước chúng đã làm điều tương tự với căn hộ tầng dưới.” Stanley tình nguyện chia sẻ. “Chỉ là lũ trẻ kiếm ít tiền thôi.” 
“Chỉ là lũ trẻ,” Nick nói. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-giuong-trai-tinh/1415147/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.