Tự truyện của Quan Thần bị mất rồi.
Đó là sau buổi trưa của một ngày trời trong nắng ấm. Trần Tử Tinh buồn ngủ đến mức linh hồn bay ra ngoài, thì nghe thấy cái tên ngốc ngồi bên cạnh đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng hắn còn ngọa tào một tiếng rồi nói: "Hỏng rồi."
"Hỏng rồi hỏng rồi!"
"......" Thanh âm nóng nảy, ồn ào phiền phức.
Trần Tử Tinh mơ mơ màng màng ngẩng đầu, liếc qua, "Cái gì hỏng rồi?"
Quan Thần thở dài một tiếng, sáu đó từng quyển từng quyển nhặt hết sách trên bàn nhét vào trong ngăn kéo, thâm trầm mở miệng.
"Có người trộm tác phẩm của tôi."
"Tôi nghi là mấy cô nương thầm mến tôi."
Trần Tử Tinh, "......"
Cô gái kia chắc chắn là trong lòng nghĩ quẩn.
Trần Tử Tinh nói, "Có thể là lúc cậu mang về rồi để quên trên giường hay không?"
Quan Thần khoanh tay nghĩ nghĩ, mày hơi hơi nhăn lại, sau một lúc hắn dựa người về sau tay sờ gáy, lười biếng ngáp, "Thôi bỏ đi bỏ đi. Mất thì mất, hôm sau tôi lại viết một quyển khác."
"......" Trần Tử Tinh biết ngay tên gia hỏa này thiếu tâm nhãn mà.
Lớp trọng điểm trường nhất trung Diêm Thành, từ lớp 10 đã bắt đầu học bốn tiết tự học buổi tối, lúc tan học đại khái cũng khoảng mười một giờ rồi, do lớp phổ thông đã dùng nước trước nên nếu có người tắm muộn sẽ dễ bị gặp tình trạng mất nước.
Cho nên lớp trọng điểm đã cơ trí nghĩ ra một biện pháp: tắm trước giờ tự học buổi tối.
Muốn về đến phòng KTX, ắt phải leo lên đến tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-toi-kha-nang-la-mot-ten-ngoc/1299503/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.