Không nặng nhưng cũng không nhẹ, đủ cho tôi chấn động, tiếng nức nở vụn vỡ phút chốc im bặt, trân trối nhìn chằm chằm vẻ điềm tĩnh không hề mảy may vương chút thất thố nào của Tuấn Anh.
"Em bình tĩnh chưa?" Tuấn Anh gằn giọng.
Môi tôi run rẩy, nói sợ hãi hay tức giận thì đều không phải, chắc do tôi quá bàng hoàng nên chưa phản ứng kịp đi. Trăm triệu lần tôi cũng không thể tưởng tượng được Tuấn Anh lại xuống tay với mình.
"Bình tĩnh chưa?" Cậu ấy lặp lại.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Tuấn Anh nắm eo tôi, nhấc lên đặt ngồi trên ghế mềm, sau đó dịu dàng nắm lấy tay tôi như chưa hề xảy ra một hồi bạo lực gia đình. Tôi còn nghĩ Tuấn Anh sẽ vội vàng xin lỗi tôi vì đã lỡ tay kia.
"AI HÈN KÉM?" Tuấn Anh quát lên khiến tôi giật bắn.
"Anh hỏi em đấy! Con mẹ nó! Ai hèn kém?"
Tôi cúi xuống nhìn hai bàn tay run rẩy của mình đang được cậu ấy bảo bọc xoa nắn, nước mắt tội nghiệp lại đua nhau chảy dài, rớt xuống ngón tay cậu ấy.
Tuấn Anh thở dài, vươn tay ôm lấy nửa bên mặt nơi cậu ấy đánh qua, tôi tủi thân còn dữ dội hơn, khoé mắt lặng lẽ thành dòng ào ạt.
"Có đau hay không? Anh cũng không dùng nhiều sức." Tuấn Anh thở dài.
Tôi lắc đầu nguây nguẩy.
"Không đau tại sao lại khóc?"
Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Khoé môi tôi méo xệch vì ấm ức, nghiêng mặt cọ xuống tay cậu ấy, không muốn chút ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3716977/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.