Tôi không biết nên thấy hên hay xui khi Tuấn Anh đột nhiên xuất hiện như một vị thần phá hoại nữa? Chắc là tôi thấy may mắn còn cửa tiệm lại cảm thấy bất hạnh chăng?
Ngược lại với dáng vẻ hoảng hốt đứng bật dậy của tôi, ba thành viên còn lại vẫn nhàn nhã ngồi yên, thậm chí còn từ tốn nhấp ngụm nước điệu nghệ y như đang thưởng trà.
Tuấn Anh cũng bình tĩnh khác con người, không chững lại nhịp nào để xem xét tình hình mà vẫn vội vã nện từng bước sải dài, giày da bóng loáng giẫm lên mảnh thuỷ tinh vang thành những tiếng răng rắc ghê rợn.
Tôi làm nội thất nên hiểu kính cường lực có rất nhiều nguyên nhân gây nên nứt, vỡ, bể vụn. Nhưng nếu chỉ mở nhẹ nhàng, đúng quy chuẩn như người bình thường thì làm sao mà nổ được? Tuấn Anh đã mở cửa kiểu quái gì vậy?
Cậu ấy vẫn chưa nhớ ra phải ném cái tay nắm cửa xuống, thậm chí còn chuyền nó sang bên trái sau đó cánh tay phải lực lưỡng cấp tốc hớt lấy eo tôi, ôm chặt bế tôi bay qua ghế một phen rồi lao thẳng vào lòng cậu ấy.
"..."
Làm cái gì khó coi dữ vậy?
Bố mẹ anh còn chưa kịp tra khảo mà! Ôm ôm thân mật thế này là chưa đánh đã khai đó!
Da mặt tôi nóng lên hừng hực như sắp bốc cháy, chỉ muốn lập tức đào cái hố tự chôn bản thân kín mít thôi.
Đã thế, khi tôi giãy giụa thì cậu ấy dùng lực siết chặt, may mà bàn tay ghì lấy đầu tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3675726/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.