Trước khi bà ba ra về còn cố ý để lại một câu sẽ nhờ ông ngoại xuống đây nói chuyện. Nghe vào tai như nhờ vả nhưng thực ra hàm ý là mách ông ngoại việc nhà tôi thấy chết không cứu. Việc này tầm 6, 7 năm trước còn có tác dụng chứ từ khi tôi đủ khả năng chở che cho mẹ thì chẳng sợ gì nữa.
Tuấn Anh bật cười, nói: "Vậy thì cảm ơn bà dì nhiều nhé, tụi cháu đỡ phải mất công. Đang tính tí nữa đi chơi ghé vào thông báo cho ông đây này."
Sau khi bà ba buồn rầu hậm hực rời đi, tôi pha cho mẹ uống ly trà đường, hỏi Tuấn Anh: "Nếu bà dì kể với ông thì sao?"
Tôi không sợ hãi là một chuyện còn việc có dựa dẫm vào Tuấn Anh hay không lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tôi có thể tự mình xử lý tất cả không đồng nghĩa với việc tôi phải cáng đáng một mình không được phép ỷ lại vào cậu ấy.
Có bạn trai để làm gì? Tôi đang tự cho bản thân câu trả lời mỗi ngày đây.
Có Tuấn Anh ở đây, dù là một cái kim tôi cũng thấy nặng, cần phải có người đó khiêng cùng.
Tuấn Anh lấy cốc từ tay tôi, chế thêm ít nước ấm, vừa đi lên nhà vừa nói: "Thì càng tốt, như vậy, việc chúng ta thị uy được thuận lợi đẩy nhanh tiến độ hơn thôi. Em yên tâm, anh hiểu lòng người, bà ba không dám nói ra đâu vì sợ ông mất mặt đấy. Nhưng sáng sớm mai cơ quan chức năng cử cán bộ xuống lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3617973/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.