Lúc này tôi mới biết nãy giờ Tuấn Anh dùng điện thoại di động để... thì thầm nói chuyện với người ngay phía sau cậu ấy.
Bây giờ đến lượt tôi hít ngược vào một ngụm khí độc, cảm thấy sống đến hôm nay đã là quá dài rồi. Sống thêm nhục thêm chứ không giúp ích được gì cho xã hội.
Tài xế! Cho tôi xuống xe!!!
Đúng vậy, không biết hiện tại là mơ hay thực, mà làm thế quái nào tôi lại đang ở trên xe ô tô nhỉ?
Chẳng lẽ vẫn đang tiếp diễn giấc mơ chưa tỉnh lại được sao? Nhưng có thể nào bộ óc này tưởng tượng ra điều gì đó đỡ kinh dị hơn được không? Cứ thế này thì tim tôi đình công mất thôi!
Tôi nhắm tịt mắt để cố ru mình tỉnh dậy trên giường Tuấn Anh nhưng đáp lại tôi là tiếng cười khẽ của cậu ấy.
Tuấn Anh kéo tấm chăn mỏng phủ kín nửa khuôn mặt nóng rần của tôi, chỉnh cho tôi nằm tư thế thoải mái hơn, hỏi: "Em ngủ có ngon không?"
Ngon ông nội cậu!
Tôi úp mặt vào lồng ngực rộng rãi của cậu ấy, bây giờ mới nhận ra mình đang ngồi trong lòng người ta, nhưng tôi phải làm gì bây giờ? Sang ghế khác không được mà nói chuyện cũng không xong. Người ngoài sẽ nhìn thấy mất!
Đang lúc nắm chặt vạt áo của Tuấn Anh mà vò nát nhăn nhúm thì cậu ấy bình tĩnh lên tiếng đề nghị mọi người tấp đại vào quán nào đó nghỉ chân, ăn uống xíu đi.
Sau khi trên xe yên tĩnh, Tuấn Anh kéo thảm ra, nhéo nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3545992/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.