Rõ ràng chúng tôi ngồi trò chuyện nghiêm túc thế mà vật trong quần Tuấn Anh có thể nổi lên phản ứng, cương cứng một cách nhanh chóng tự lúc nào. Bây giờ mỗi lần cậu ấy lên tiếng hay hít thở, tôi đều có thể cảm nhận được nhịp đập dồn dập nảy lên ngay bên má mình.
Tôi vịn lấy đùi Tuấn Anh, vừa lui mặt lại thì cậu ấy chủ động cởi nút, kéo khoá.
"..."
Tôi cấp tốc túm lấy hai vạt quần trước mặt, vội vàng ngước lên thì thầm: "Anh có biết đang ở phòng khách không hả?"
Thực ra là không gian tít bên trong này gần khu bếp nhưng cũng là dưới tầng, lỡ có ai đó bất ngờ xông vào thì sao?
Tuấn Anh nắm lấy cằm tôi, nghiêng đầu hỏi: "Phòng ngủ thì được?"
Tôi không trả lời.
Cái giá của sự im lặng là tôi bị bế thẳng lên lầu.
Sau khi hút xì gà thì nằm ngủ một xíu rồi Tuấn Anh đưa tôi đi ra ngoại ô, dạy tôi cưỡi ngựa.
Dĩ nhiên là tôi chỉ ngồi phía trước yên vị trong lòng Tuấn Anh dạo chơi ngắm cảnh chứ không thể tự mình phi, mà cậu ấy cũng không cho phép tôi ngồi một mình. Đến tối về nhà tắm rửa sạch sẽ thơm tho, lại lái thuyền chở tôi đi dạo vòng quanh sông Sài Gòn. Là du thuyền riêng nên chúng tôi lại thoả sức cùng nhau hút xì gà thêm vài hơi nữa.
Chơi đêm về tôi mới biết cả buổi chiều nhà cậu ấy cũng vẫn còn khách tới nườm nượp nhưng chỉ tặng quà rồi rời khỏi, danh sách ai đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3545990/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.