Tôi ngẩng phắt đầu dậy.
Lặng lẽ nhìn trân trối vào khuôn mặt tuấn tú gần kề, tích tắc giây sau, biết bao nhiêu nước mắt trực trào thành vô số giọt ấm nóng chảy xuống, đôi môi run rẩy, cổ họng nấc nghẹn.
Tôi không kìm nổi nữa, gục mặt xuống lồng ngực ẩm ướt của Tuấn Anh mà khóc toáng lên thành tiếng nức nở.
"Tuấn Anh... Tuấn Anh....." Tôi liên tục nghẹn ngào gọi tên cậu ấy.
Lực đạo vỗ về phía sau lưng nhẹ nhàng ôn hoà, nhanh chóng đáp lời: "Tuấn Anh đây, ngoan, không khóc nữa, tôi đã ở đây bên em rồi."
Tôi níu lấy mảnh áo trước người cậu ấy, lắp bắp hỏi: "Tuấn Anh... sao sao cậu lại ở đây?"
Cậu ấy đáp: "Đương nhiên tôi phải ở đây. Em ở đâu, tôi ở đó."
Tôi ngột ngạt khó thở, lắc đầu liên tục, vừa khóc vừa dụi vào ngực cậu ấy, nói năng loạn xạ: "Không được... Tuấn Anh à... cậu không được ở đây... đây không phải sự thật... Tôi không tin... tôi không đồng ý... không thể được, không chấp nhận... cậu không được phép ở đây..."
Tuấn Anh không đợi tôi nói hết mà vội vàng ôm lấy hai má, moi khuôn mặt của tôi lên, ép buộc tôi nhìn đối diện vào đôi mắt vô vàn lo lắng, gấp gáp nói: "Cục cưng... em ngoan, em bình tĩnh lại được không? An, thở chậm, hít sâu, nghe lời tôi nào..."
Ngón tay cái mang theo vết chai sần mỏng liên tục miết đi giọt nước trên má tôi, "Em nói xem, em không chấp nhận điều gì? Tại sao tôi không thể ở đây bên em?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3503237/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.