Tôi tiếp tục ngồi xuống, lần này không hát cũng không nói chuyện vớ vẩn nữa. Tôi cầm hộp bí mật đưa lên trước mặt nhìn ngắm hồi lâu mà không nhịn được cười.
Tặng quà nặng trịch cho tôi mà khoá bằng ổ mật mã thì làm sao tôi mở được đây?
Tuấn Anh là đồ ngốc!
Tôi nhích nhích đến ven mặt hồ, nhúng tay xuống dòng nước cho lạnh cóng rồi áp lên hốc mắt, cứ lặp đi lặp lại như thế để cho đôi mắt bớt sưng. Sợ về nhà mẹ thấy mí mắt bụp hết cả lên thì sẽ lo lắng.
Nhưng chưa được mấy lượt thì trời giăng mưa giông rào rào tầm tã. Không phải lất phất vài hạt báo hiệu trước mà đổ ào xuống lộp độp trắng xoá một vùng. Tôi hốt hoảng, vội vàng bỏ hộp bảo bối vào trong áo rồi chạy xuống gầm cầu gần đó cất kỹ. Cảm thấy mưa không thể hắt vào vật đính ước được nữa thì mới yên tâm đi ra đứng ngửa mặt lên nhìn trời cao. Thực ra là tôi nhắm mắt vì mưa dày nặng hạt thêm cả đôi mắt đau buốt nên có muốn mở cũng không được. Tôi muốn mình thất tình một cách bài bản một chút, giống y như mấy anh trai chị gái xinh đẹp đứng khóc dưới mưa bay bay thê lương trong phim. Nhưng khi khuôn mặt bị hạt mưa tát lên đau điếng, tôi mới bừng tỉnh mà tất tả lại lật đật chui vào gầm cầu nhảy tại chỗ mấy lượt để giũ sạch nước mưa.
Vừa nãy mới hứng mưa có mấy giây mà Tuấn Anh đã chui vào đâu tôi đứng khoanh tay hằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3332985/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.