Mẹ tôi sẽ không cho tôi đi chơi lô tô nếu không có người lớn đi kèm. Từ nhỏ tôi đã mang trong mình đủ thứ bệnh tật, người còn ốm yếu, lại từng suýt bị bắt cóc nên mặc dù đã lớn rồi nhưng mẹ vẫn không yên tâm. Nhưng mẹ tôi bận lắm, tối cũng chỉ muốn ngủ bù cho cả ngày mệt mỏi chứ hơi sức đâu mà đi kèm cặp theo tôi. Vì thế mấy năm mỗi khi lô tô về tôi đều chỉ có thể tự tưởng tượng theo lời kể của các bạn. Tôi biết Tuấn Anh năm nào cũng đi, còn chơi rất vui.
Năm nay may mà có anh họ tới ở nhà tôi, anh ấy xin cho tôi đi vì em tôi vào nhà ông ngoại chơi rồi, để tôi một mình ở nhà thì khá tội nghiệp, đương nhiên là mẹ đồng ý. Tôi háo hức vô cùng. Vừa ham vui vừa ham gặp Tuấn Anh buổi tối cho kích thích nữa.
Nhưng mà tôi được đi là chuyện ngoài dự kiến, lớp tôi chẳng ai biết cả. Mặc dù vậy tôi vẫn nói dối anh họ là mình có hẹn với tụi trong lớp rồi, kêu anh tự đi chơi đi, không cần lo cho tôi. Tôi muốn tự mình tìm Tuấn Anh.
Anh tôi cũng yêu đương rồi, đương nhiên là đi lẻ với bạn gái vẫn khoái hơn là có con kì đà theo cùng, vì vậy nên đồng ý. Hai anh em chia tiền, chia tay, chia chân ra rồi hẹn nhau 9 rưỡi ở cổng trường. Có anh đi cùng nên mẹ tôi dễ chịu về thời gian lắm.
Nhưng tách khỏi anh rồi tôi lại hơi sợ đám đông. Bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926619/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.