Thời gian sau hôm sinh nhật, Tuấn Anh nói không giận là không giận thiệt, trên lớp vẫn thường làm mấy trò mèo chọc cho tôi tức lên.
Như là lấy màu dạ tô đậm trái tim lên ngón tay rồi làm như vô tình ịn lên mặt tôi.
Đá dép của tôi sang tận dãy bên kia, sau đó đòi ẵm tôi về nhà, chừng nào tôi cuống lên tìm mệt nghỉ mới cười nham nhở lấy ra.
Tôi lên bảng trả bài là co giò gác lên ghế bàn trên, uy hiếp tôi phải gọi cậu ấy là anh mới cho qua.
Có hôm không để ý thì sẽ nhổ lông tay của tôi, vừa đau vừa giật mình theo phản xạ đánh tay cậu ấy một cái. Mà dù bực nhưng đang áy náy vụ sinh nhật nên thôi cũng kệ, muốn làm sao thì làm, bứt trụi hết lông tôi đi cũng được nữa.
Tuấn Anh cũng nhây lắm. Có bữa quay xuống bàn dưới thảo luận, cậu ấy chuẩn bị sẵn lọ keo 502 từ khi nào, thế là căn lúc tôi đang hăng say ghi chép liền ịn cánh tay mình dính vào tay tôi. Cậu ấy hay ngồi để tay sát vào nên tôi cũng quen rồi, không để ý nên không nhận ra, mãi đến khi cô kêu quay lên mới tá hoả ra cái tay đã bị dính chặt vào người đang cười ha ha kia rồi.
Tuấn Anh nhỏ cũng ít keo, nhưng ngay lúc đó không lập tức gỡ ra liền được, vậy là phải đổi chỗ cho nhau ngồi học. Cô với cả lớp được một trận cười lăn cười bò vì trò nhảm nhí của cậu ấy.
Mà tay trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926614/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.