Tuấn Anh phải nghỉ học giữa năm nên mấy đứa con gái lớp tôi bắt đầu lục đục mua sổ viết lưu bút sớm. Nhưng ai đưa cho Tuấn Anh cũng bị cu cậu giãy nảy lên ném trả về, làm như viết lưu bút là chuyện xấu xa lắm vậy.
Đa số bạn đưa tới, cậu ấy từ chối thì thôi cũng không thèm nói nữa nhưng vài bạn nữ có cá tính, ép buộc Tuấn Anh phải viết, còn nhét vào balo cậu ấy. Thế là Tuấn Anh lấy sổ đó làm nháp, tính Toán Lý Hoá um xùm hết lên khiến mấy bạn tức hộc máu mà không làm gì được. Lại phải tốn tiền mua sổ mới. Sau không một ai thèm kêu cậu ấy viết nữa, đưa sổ cho tất cả mọi người lần lượt đem về viết chứ riêng Tuấn Anh ai cũng sợ bị phá hư sổ nên chừa ra.
Tôi buồn cười, hỏi Tuấn Anh: "tại sao không viết? Dù gì cũng là năm cuối, viết lại vài dòng cũng có kỉ niệm mà."
Tuấn Anh kêu ca: "rách việc! Vẽ chuyện! Bài vở còn phải nhờ An chép giùm mà đi viết nổi lưu bút mới sợ."
Cậu ấy còn nói viết lưu bút là chuyện nhảm nhí nhất, "ai mướn tụi nó giữ kỉ niệm của Tuấn Anh."
Tôi cũng "ò ò" cho qua. Người gì đâu mà khó tính.
Rồi Tuấn Anh lại giở chứng nổi quạu lên. Hỏi tôi: "thế tại sao An không viết lưu bút? Ai cũng mua sổ viết lưu bút tại sao An không mua?"
Nói thật. Tôi cũng không mặn mà mấy với cả tập thể lớp đâu, chẳng muốn đưa cho ai viết cả. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926599/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.