Nhưng Tuấn Anh thì không cho là vậy, cậu ấy khẳng định bản thân không làm quá lên mà do tôi coi nhẹ sức khoẻ của mình.
"Người khác sốt sẽ không kèm theo mê sảng, An hiểu không?"
Tôi vừa thở phào may mắn vì Tuấn Anh không hề trêu ghẹo nhắc lại những hành động xằng bậy mất mặt lúc đó, vừa tự trách vì bản thân lại làm cậu ấy lo lắng mất rồi.
Tối hôm sau, Tuấn Anh vẫn lên ngủ để canh cho tôi. Còn đem tặng tôi một tập giấy vẽ Canson, hai bộ chì Staedtler đủ độ đậm nhạt mềm cứng khác nhau, một bảng pha màu, một hộp gỗ chứa ba mươi sáu thỏi màu nước, hai bộ cọ, một hộp màu chì khô và cả thêm một bộ chì nước hai tầng.
Tất cả đều xịn tới nỗi tôi có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có ngày được quyền sở hữu. Tôi biết, Tuấn Anh đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa tôi và em trai, biết việc tôi nói dối, và dành tấm lòng mua tặng thứ mà tôi thực sự yêu thích. Tuấn Anh không rành về vẽ tranh, mà đây toàn là những dụng cụ chuyên dụng, tôi hỏi thì cậu ấy chỉ nói "thông minh nên tự biết" nhưng tôi chắc chắn, Tuấn Anh của tôi đã dành ra quá nhiều tâm sức rồi.
Cậu ấy nhét thẳng tất cả vào hộc tủ, không cho tôi cơ hội quanh co, chỉ một mực quan tâm bệnh tình của tôi mà thôi.
"Ngoài lúc nói chuyện với Tuấn Anh thì An có nhớ thêm được gì nữa không?"
Tôi lắc đầu.
Tuấn Anh thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926544/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.