Tuấn Anh muốn dán băng cá nhân lên vết thương cho tôi, nói để bụi bẩn khỏi bám vào, nhưng tôi chặn tay cậu ấy lại.
"Không cần đâu. An sợ bà nhìn thấy nên hồi sáng mới phải gỡ ra."
Cậu ấy gật đầu, đút băng cá nhân vào túi quần, sau đó đội nón bảo hiểm cho tôi cẩn thận rồi chở tôi vào nhà ông. Dọc đường đi, chúng tôi không một ai đề cập đến vấn đề mà Cường vừa nói, lại càng không nhắc gì đến việc tôi bị "trúng gió" cả.
Qua khu dân cư đông đúc, lúc quẹo vào trong đường mòn nhỏ, Tuấn Anh dừng xe lại, hỏi: "Mặt An làm sao mà bị thương?"
Tôi ngước mặt lên, nghiêng má cho Tuấn Anh nhìn được rõ hơn, mỉm cười nói: "Hồi sáng muốn gặp Tuấn Anh để méc đó."
Nghe được vậy thì cậu ấy có chút sửng sốt, rất nhanh cũng mỉm cười, vuốt ve má tôi, "Vậy An méc đi, Tuấn Anh đang lắng nghe An này."
Tôi kể: "Tối hôm qua ba An nhậu xỉn, ném ghế vào tường bể nát làm mảnh nhựa bắn vào mặt An. Đau lắm đó..."
Thực ra là ba muốn ném tôi, chỉ là may mà không trúng thôi, nhưng chi tiết này không nên kể cho Tuấn Anh biết, cậu ấy sẽ thêm đau lòng. Làm nũng nhiêu đây là vừa đủ rồi.
Quả nhiên, bàn tay Tuấn Anh khựng lại, nét mặt trong tích tắc trở nên lạnh ngắt, để ý kỹ còn có thể thấy được cậu ấy đang dùng sức nghiến răng đằng sau khuôn miệng thoáng chốc nghiêm nghị kia.
Nhưng tôi có chút ngơ ngác ngoài ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926528/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.