Tôi hít sâu một hơi, ngón tay đặt trên vai Tuấn Anh cuộn lại mấy lần, cuối cùng chậm rãi trượt xuống, nhưng còn chưa rơi đến vùng bụng đã bị cậu ấy nắm chặt lấy cổ tay, ngăn lại.
Tuấn Anh trở người, đè tôi chắc chắn dưới thân, mắt cậu ấy hằn lên chút tơ máu, phải nhắm lại mấy bận mới xua đi vẻ khắc chế tột cùng.
Nét mặt cậu ấy lạnh lùng nhưng giọng thì vẫn vô cùng dịu dàng: "An ngoan. Đừng chạm vào. An sẽ sợ."
Tôi lắc đầu nhè nhẹ.
Hơi thở của cậu ấy dần nặng nề, "Tuấn Anh làm hư An mất rồi. Xin lỗi bé con!"
"Tuấn Anh từng dặn An như thế nào? Quên hết rồi sao? Đừng bao giờ đụng tới nó, kể cả là Tuấn Anh thì cũng không được."
Giọng tôi lí nhí: "An muốn Tuấn Anh thoải mái mà."
Cậu ấy thở dài: "Đấy là do An chưa tận mắt nhìn thấy, chưa trực tiếp chạm vào."
"Vậy thì bây giờ tận mắt nhìn thấy, hiện tại trực tiếp chạm vào." Tôi dùng đùi cọ lên giữa hai chân cậu ấy.
Tuấn Anh lập tức nhíu mày, thở hắt ra một hơi.
Cậu ấy dùng bàn tay cứng cáp đè đùi tôi xuống, nghiêm giọng nói: "Đừng đùa với lửa! An không biết hậu quả nghiêm trọng thế nào đâu!"
Tôi nuốt nước miếng, thật sự tò mò nên hỏi: "Tuấn Anh đang đang thoải mái hay là khó chịu?"
Chân mày cậu ấy vẫn chưa hề giãn ra, hơi thở gấp gáp mà nặng giọng đáp: "Cả hai."
"An không sợ!" Tôi lấy can đảm, nói: "Nếu là Tuấn Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926520/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.