Giỡn nhau một hồi mới nhận ra tôi đi vào gần trong đám đông người lạ luôn rồi. Có nhóm thì đang đánh bài, nhóm thì đổ xí ngầu, chơi xóc đĩa, tôi không dám nhìn nhiều nên không biết mọi người còn chơi trò gì nữa hay chỉ tụ lại nói chuyện thôi. Cũng có vài người nhìn qua khi thấy tôi và Cường chạy ầm ầm vào nhưng cười cười chỉ đường cho tôi chỗ Cường trốn: "Ở bên đó kìa An ơi!" Rồi lại quay đi. Mọi người biết tên tôi rồi. Tôi thấy tự tin hơn vì họ không cúi đầu bàn tán xì xào, cũng không một ai chăm chú nhìn chằm chằm vào vết bớt trên mặt như tôi từng tưởng tượng. Cũng thầm thở phào, hên mà không ai nhìn tôi như sinh vật lạ.
Lúc này có một người thanh niên dáng dấp cao lớn, khoảng tầm hai tư, hai lăm tuổi đi từ bên hông nhà ra gọi tên tôi, "An đúng không em?"
Còn chưa kịp nói gì thì Tuấn Anh khoác cánh tay lên vai tôi, gật đầu cười, "An nhà em đấy!"
"..."
Câu này nghe kì quái như vậy mà tại sao không ai thấy lạ lùng? Hay do tôi có tật giật mình nên mới tự mình nghĩ nhiều?
"Rất vui được biết em. Nghe kể nhiều rồi mà Tuấn Anh giấu kỹ quá, nay mới cho gặp đấy." Anh ấy vẫn đang bước tới nhưng khuôn mặt đã cười rộ lên từ xa rồi.
Tuấn Anh bóp nhẹ vai tôi, cười đùa: "Kho báu của em, đương nhiên phải giấu rồi."
"..."
Càng nghe càng thấy giống như đang giới thiệu người tình trăm năm!!!
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926516/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.