*Hạ thủ lưu tình: Vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc hành quyết, dễ hiểu thì là nương tay Trì Dã có ký ức đen tối về Sadako. Nhìn chung thì bóng ma này bám theo hắn từ lúc còn bé, thừa dịp lúc ở nhà không có ai, lặng lẽ mở CD ra xem. Chỉ trách hắn lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, không có chút đề phòng nào nhìn thấy Sadako, bị dọa đến hai tháng liền không dám mở ti vi. Có điều Trì Dã rất nhanh đã phát hiện ra, hắn đánh giá quá cao cái nơi gọi là thoát khỏi mật thất này rồi. Tài chính của ông chủ rõ ràng không tốt lắm cho nên tương đối tiết kiệm, chất lượng tóc giả của NPC* đầu tiên lao ra dọa người cực kỳ không tốt. Mười đồng hai bộ mua ở ven đường, giá không thể nào cao hơn được. *NPC (non-player character): có nhiệm vụ hỗ trợ người chơi, cung cấp nhiệm vụ. Trong trò mật thất này NPC do người thật đóng, còn trên game online được lập trình sẵn hoặc do gamemaster điều khiển. Trì Dã chắc chắn bản thân có thể chơi được trong này. Có điều ma xui quỷ khiến thế nào khiến hắn nắm cổ tay Văn Tiêu mãi không buông ra được. Triệu Nhất Dương đang tập trung tinh thần giải đố, tâm tư cố gắng mở được mật mã. Trì Dã đứng không đến nhàm chán, lại gần Văn Tiêu, thấp giọng hỏi bạn cùng bàn, “Tính ra chưa?” Văn Tiêu cảm thấy Trì Dã lại dựa vào quá gần nhưng cậu không nói, chỉ “ừ” một tiếng đáp lại. Trì Dã cười, hắn cảm thấy bạn cùng bàn của mình bình thường không lạnh không nhạt, mặt mũi cũng chẳng vui vẻ gì, thế nhưng đối với việc hắn nắm chặt cổ tay này, cậu ấy cũng không nói gì, cũng chẳng giãy giụa, thậm chí còn điều chỉnh góc đứng để bọn Triệu Nhất Dương không phát hiện ra. Lại ví dụ như rõ ràng cậu ấy đã tính ra được đáp án nhưng không mở miệng nói ngay—— nếu không thì bọn Triệu Nhất Dương còn chơi cái gì. Năm phút nữa trôi qua, cuối cùng Hứa Duệ đã giải được đề bài, Triệu Nhất Dương nhảy qua như thỏ, mở được khóa mật mã. Gian phòng thứ hai vẫn là ánh sáng mờ tối, trên tường còn có “vết máu” rất lớn, trong góc phòng rơi một chiếc váy đỏ. Triệu Nhất Dương đi đầu phía trước, Văn Tiêu và Trì Dã chốt ở sau cùng, khoảng cách dãn ra một lúc, Văn Tiêu nhìn phía trước rất chăm chú, nhỏ giọng nói, “Nếu như thật sự không chịu được thì nhắm mắt lại.” Trì Dã nghe rõ, đây là muốn nói nếu hắn thật sự sợ đến mức không chịu được có thể nhắm mắt lại, Văn Tiêu sẽ dắt hắn đi lên phía trước. Suy nghĩ một lúc, cảm thấy bản thân vẫn phù hợp làm “người mù” hơn, Trì Dã nhắm hai mắt lại. Để tạo bầu không khí, trong mật thất tồn tại một mùi hương khó tả, máy lạnh vẫn mở, đang thổi gió phát ra tiếng vù vù. Sau khi Trì Dã nhắm mắt, hắn càng nghe rõ âm thanh thổi vù vù của máy điều hòa, cùng với bàn tay bạn cùng bàn của hắn thật là lạnh. Thượng Quan Dục tìm được một công tắc điện, “Nơi này có một công tắc, có muốn thử vặn không? Biết đâu đây là bộ phận quan trọng!” Triệu Nhất Dương bỏ phiếu tán thành, âm thanh nói chuyện của Hứa Duệ đã run rẩy nhưng vẫn không nén được sự tò mò, “Cậu vặn đi, tôi đã chuẩn bị tinh thần xong rồi!” Văn Tiêu thế nào cũng được, Trì Dã nhắm hai mắt, “Tôi cũng tán thành.” Thượng Quan Dục thổi một hơi lên ngón tay, chuẩn bị vặn công tắc lại thu tay về, đưa tay ra trước mặt Triệu Nhất Dương, “Đại sư, đến đây, thổi một hơi pháp lực cacbon hidroxit để oxy hóa nào.” Triệu Nhất Dương gọi biệt danh của cậu ta, “Bệ hạ, ngài hít một hơi long khí là đủ rồi.” Thượng Quan Dục suy nghĩ một lúc cũng thấy đúng, đưa tay vặn công tắc. Chỉ nghe thấy một loạt tiếng “lộc cộc”, Hứa Duệ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, “Thật sự có thể mở được cửa! Trong đó có gì——a, mẹ kiếp có quỷ aaaaa! Ma nữ mặc đồ trắng!” Trì Dã mở hai mắt đang nhắm ra, nhìn qua bả vai Văn Tiêu phát hiện ra NPC rất chuyên nghiệp, mái tóc dài che hết mặt mũi, hai cánh tay rũ xuống, váy dài trắng như tuyết, lúc bước đi xương như muốn gãy ra từng mảnh. Đến khi quan sát xong một lượt từ đầu đến chân, Trì Dã nói: “Cô gái ma nữ này người không nhỏ, cỡ giày thể thao phải đến số 40 rồi.” Hứa Duệ rống lên một tiếng rồi nghẹn họng, phản ứng đầu tiên là: “Nữ hoàng chân to?” Thượng Quan Dục đỡ mắt kính, “Vóc người này, hình như hơi giống ông chủ, chính là cái người vừa đón chúng ta ở cửa.” Hứa Duệ: “Tiệm này…chẳng lẽ không phát nổi tiền lương sao?” Văn Tiêu thấy ba người kia đều đặt sự chú ý lên người “ma nữ”, cậu quay đầu nhỏ giọng hỏi Trì Dã, “Mở mắt lúc nào thế?” Trì Dã: “Từ lúc giọng Hứa Duệ cao vút gào rống.” Hứa Duệ nghe thấy tên mình, “Trì ca, cậu gọi tôi hả?” “Không, đang khen cậu rất thích hợp hát nhạc kịch.” Hứa Duệ còn tưởng rằng Trì Dã thật sự khen cậu ta, sờ một cái ra sau ót, “Ha ha, trời sinh, trời sinh.” Nhờ có sự xuất hiện của ma nữ chân to, không khí u ám đáng sợ ban đầu bị hạ thấp xuống đến mức không còn tồn tại, Hứa Duệ rõ ràng lá gan sắp bị dọa đến hỏng cũng dám đi moi móc tủ quần áo của ma nữ, dáo dác ngó nghiêng kích động, “Tôi nhìn thấy rồi, nơi này có đường hầm, mau đi thôi!” Năm người ngồi xổm như vịt Donald, từng bước từng bước di chuyển. Từ đường hầm đi ra, ngay cả Hứa Duệ lá gan bé cũng dám sờ đông sờ tây quan sát thêm một chút. Vì vậy, cho đến khi ra khỏi cửa ải cuối cùng của mật thất, Trì Dã vẫn không biết xấu hổ mà nắm cổ tay bạn cùng bàn thêm chút nữa. Đổi địa điểm mấy lần, cuối cùng các nhân tài coi như cảm thấy chuyến đi này đáng giá. Đứng trước cổng trường, Triệu Nhất Dương hỏi, “Tôi và Triệu Nhất Dương về cùng hướng, các cậu thì sao?” Hứa Duệ chơi xong thoát khỏi mật thất vẫn còn rất phấn khích, “Tôi về hướng vành đai số 2, Trì ca và Văn Tiêu về đâu, thuận đường không?” Trì Dã như người không xương, đứng nơi nào cũng có thể dựa vào, hắn chỉ trạm xe buýt, “Tôi ở gần nhà Văn Tiêu, đi một vòng.” Triệu Nhất Dương: “Hai cậu nhà gần nhau sao? Gần thế nào?” Trì Dã chỉ biết đại khái nhà Văn Tiêu ở trên tầng, “Đi bộ không đến năm phút, một nhà trên tầng một nhà dưới tầng.” “Hóa ra các cậu là hàng xóm,” Triệu Nhất Dương hiểu ra, “Bảo sao quan hệ hai người tốt như vậy.” Từ giờ truy bài sáng sớm ngày hôm sau, tập thể lớp Lý 1 được lão Hứa dẫn đến gần Khổng Tử, cách cổng trường một đoạn vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của thầy chủ nhiệm Trình Tiểu Ninh, “Để tôi xem trò là ai? Lại là trò! How old are you? Lần sau nhớ mang mặt nạ, nếu không tôi vừa nhìn thấy trò trong lòng lại cháy như lửa đốt!” “Vẫn còn dám đi chậm? Tôi kể xong một quyển sách rồi, trò vẫn còn không một cước nhảy qua cổng trường học! Nếu 12 con giáp có con rùa đen, cầm tinh con giáp này còn không phải trò sao?” “Chạy mau các đồng chí! Chạy mau!” Có người đang cảm khái, “Khi còn đứng lớp thầy chủ nhiệm chắc chắn là giáo viên dạy Văn, khả năng đặt câu từ để xua đuổi này, từ lúc tôi lên lớp 11 còn chưa nghe qua bao giờ.” “Đúng đúng đúng, đúng là xuất sắc! Nếu sau này Trình Tiểu Ninh tấu hài chắc chắn sẽ trở thành hiện tượng mạng.” “Sau đó nhỡ đâu Weibo* cả nước cùng chú ý tới thầy ấy thì sao? Ha ha ha ha…” *Weibo: mạng xã hội của Trung Quốc Lão Hứa ho một tiếng, tỏ ý bảo bọn họ im miệng, “Các bạn học đến đây, mang cây của các em đặt vào khoảng đất trống dưới tượng Khổng Tử, chú ý đặt sao cho ngay ngắn, trước thấp sau cao…” Văn Tiêu đặt hoa hồng cậu mua vào giữa, Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục cũng đến gần, lần lượt đặt ba chậu hoa sát nhau. Triệu Nhất Dương chợt nhớ đến Trì Dã, “Bây giờ Trì ca còn chưa tới, lúc đến chắc chắn cậu ấy sẽ quên mang hoa.” Thượng Quan Dục quan sát xung quanh, “Tôi thấy ý tưởng của bạn học thật kỳ diệu, còn mang cả chậu cải trắng đến, đây là muốn quyên góp cho nhà ăn sao?” Đúng lúc đó, lão Hứa đang đứng ngay bên cạnh, miễn cưỡng giải thích giúp học sinh đôi câu, “Rau củ cũng là hoa, thưởng thức từ góc độ khác cũng là một vẻ đẹp.” Ông nhìn học sinh đứng xung quanh mình, cuối cùng gọi Văn Tiêu, “Bạn học Văn Tiêu, em cảm thấy lời thầy nói có đúng không?” Văn Tiêu gật đầu,”Vâng, rất đúng.” Lão Hứa thấy cậu phối hợp, càng tỏ ra thân thiết, “Em thưởng thức được vẻ đẹp khác nào của nó chưa?” Văn Tiêu nhìn chậu cây rau củ một lúc, sau cùng quyết định lựa chọn im lặng. Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục đứng ở bên cạnh nhịn cười đến mức người run bần bật. Trì Dã đến muộn, tiếng chuông hết giờ của tiết Vật lý vang lên một lúc mới thấy hắn đi vào từ cửa sau lớp học. Khứu giác Văn Tiêu rất nhạy bén, cậu quan sát Trì Dã, “Đến bệnh viện sao?” Giơ cánh tay của mình lên ngửi một cái, ngửi thế nào cũng không ra, Trì Dã cười nói, “Cái này mà cậu cũng biết được?” Triệu Nhất Dương quay người, “Trì ca, cậu bị thương ở đâu mà phải đi bệnh viện?” “Cút mẹ cậu đi, không thể nói điềm lành sao? Trì ca tôi làm gì có chỗ nào bị thương.” Trì Dã giải thích, “Đi mua ít thuốc.” Rõ ràng không muốn nói nhiều về chuyện này. Văn Tiêu phát hiện Trì Dã không muốn để người khác biết chuyện mẹ hắn nằm viện, vì vậy cũng không nói gì nữa. Triệu Nhất Dương biết điều đổi đề tài, “Hôm nay lúc bọn tôi đặt chậu hoa dưới chân Khổng thánh còn đoán cậu đến trường sẽ quên mua hoa.” Trì Dã gác chân dài qua đầu gối, cười nói, “Khổng thánh chắc chắn không thiếu hoa của tôi, mỗi ngày đều bày trước mặt, tự mình nhìn thấy!” Triệu Nhất Dương cười to. Trì Dã đâm cùi chỏ sang bạn cùng bàn của hắn, “Văn Tiêu, cậu nói xem, nếu tôi mua chậu hoa tặng cho Trình Tiểu Ninh để cho ông ấy yên tâm đặt lên bàn làm việc thì sẽ thế nào?” Văn Tiêu im lặng một lúc, “Nửa năm sau thì tặng vòng hoa.” Trì Dã bị bạn cùng bàn của hắn chọc cười, “Như vậy thì sáng sớm ở cổng trường chúng ta sẽ bớt đi bao nhiêu vui vẻ.” Văn Tiêu nhìn hắn——–cậu đến cổng trường sớm được bao nhiêu hôm chứ? Tiết thứ hai buổi chiều là giờ thể dục, suốt giờ học Triệu Nhất Dương rất lo lắng, nếu lão Hứa lại ôm bài thi giáo án đến nói thầy thể dục đau bụng sốt cao, tâm tình không tốt phải nghỉ dạy thì làm thế nào. Đến khi thuận lợi tập hợp ở sân tập, không ít người đều thở phào nhẹ nhõm. Ủy viên thể dục hỏi thầy, “Thưa thầy, lần trước thầy bị đau bụng thật sao?” Thầy thể dục đang buộc dây thừng trong tay, huýt sáo một tiếng vẫy vẫy, “Có một loại bệnh, gọi là “Chủ nhiệm lớp các em muốn tôi bị bệnh”, hiểu chưa? Ho khan một cái, tốt lắm, phải đến bệnh viện xếp hàng lấy số luôn!” Khởi động cho nóng người xong xuôi, lại cho học sinh chạy hai vòng quanh sân tập, thầy thể dục hỏi, “Ban đầu buổi hôm nay tôi định hướng dẫn các em luyện tập bóng chuyền, nhưng số lượng bóng không đủ, vẫn chưa bổ sung thêm, nói thử xem giờ các em muốn học gì?” Có người lớn tiếng nói, “Thầy, chúng em muốn học hô hấp không khí!” Cả lớp cười vang. “Muốn chơi thì cứ việc nói thẳng, đừng có nói mấy từ ngữ ngốc nghếch.” Thầy thể dục suy nghĩ một lúc, “Được rồi, ủy viên thể dục dẫn mấy bạn kéo mấy cái đệm đến đây, các em chia thành mấy nhóm chống đẩy, hai người một nhóm, nam ba nữ hai, làm xong thì được tự do hoạt động.” Có người rất nhanh chóng nằm xuống bày ra tư thế, “Thầy, sân tập sạch sẽ như vậy còn dùng đệm làm gì, chúng ta cứ trực tiếp nằm xuống mà thực hiện!” Hai người một nhóm chống đẩy, một người làm một người đếm. Trì Dã hỏi bạn cùng bàn, “Cậu trước hay tôi trước?” Văn Tiêu: “Cậu.” “Được,” Trì Dã vén tay áo lên, bàn tay đặt lên bụi cỏ, chống người lên. Làn da của Trì Dã không phải trắng kiểu hàng ngày đều trốn trong phòng mà là sắc trắng tự nhiên. Nhìn theo ống tay áo đi lên có thể thấy rõ bắp thịt săn chắc, không quá khoa trương, đường cong lại rất đẹp. Thấy ánh mắt Văn Tiêu rơi trên cánh tay mình, Trì Dã mở miệng, “Bạn cùng bàn, không nên bị cơ bắp của tôi mê hoặc, tập trung tập luyện đi nào.” Văn Tiêu liếc Trì Dã đang nhếch khóe môi cười: “Tôi chỉ biết đếm đến 10, không biết cái khác, cậu đếm đi.” Mười lăm phút sau, thầy thể dục thổi còi, “Giải tán, tự do hoạt động, ai muốn mượn dụng cụ thể dục thì đăng ký với ủy viên thể dục, tuần trước kiểm tra dụng cụ bị thất lạc, thiếu ít nhất hai quả bóng, có trời mới biết ai đá bóng ngoài trường học, không biết chừng thủ phạm nằm trong số các em đấy…” Bất cứ giờ học nào không cần nghe giảng hay ghi chép đều là khoảng thời gian tươi đẹp. Triệu Nhất Dương chạy ào đến phòng dụng cụ khiến lông chân cũng muốn bay theo, mượn được một quả bóng rổ, ném bóng lên hỏi, “Ai chơi bóng rổ thì tập hợp, còn lại không quá 20 phút, đủ người sẽ bắt đầu!” “1 2 3 4,” Triệu Nhất Dương nhìn về phía Trì Dã, “Trì ca, cậu và Văn Tiêu có muốn chơi không? Các cậu vào chơi sẽ đủ người, 3 đấu 3!” Trì Dã nhìn Văn Tiêu, thấy đối phương gật đầu mới giơ tay lên, “Bọn tôi cũng chơi, giữ chỗ giùm.” Từ lúc Văn Tiêu chuyển trường đến bây giờ vẫn chưa lần nào chơi bóng rổ trước mặt người khác, có điều mọi người đều ngầm cho rằng cậu không biết chơi mà cũng muốn tham gia——đã một mạch thi được vào top 10 của lớp rồi, không thể nào chơi bóng rổ cũng giỏi, nếu không thì ông trời đúng là bất công! Chia đội xong, Trì Dã và Văn Tiêu mỗi người một phe. Trì Dã vỗ bóng, nói với bạn cùng bàn, “Lát nữa ngàn vạn lần không cần hạ thủ lưu tình.” Bên cạnh có người nghĩ Trì Dã muốn nhắm vào Văn Tiêu liền giảng hòa, “Cậu cứ nói đùa, bọn tôi cũng cần Trì ca hạ thủ lưu tình!” Văn Tiêu không có nửa điểm khiêm tốn, “Được.” Trì Dã chơi bóng rất hay, trong lớp cũng không tìm ra được người nào có cùng trình độ với hắn, nhất là loại người như Thượng Quan Dục, thân thể rèn luyện tiêu chuẩn, mắt thường nhìn cảm thấy rất tốt nhưng chơi quá lâu sẽ thấy nhanh mệt. Hắn chưa bao giờ thấy Văn Tiêu chơi bóng nhưng đã từng tận mắt thấy Văn Tiêu đánh nhau, luôn cảm thấy khả năng đánh đấm của cậu lợi hại như vậy, chơi bóng cũng không thể nào kém được. Quả nhiên. Văn Tiêu vừa ra sân không có chút khí thế mạnh mẽ nào, trước đó cậu chỉ đứng ở ngoài sân quan sát năm người một lượt. Trong lòng âm thầm tính toán, một tay cậu kéo khóa áo đồng phục, bước chân lao về trước giành lấy bóng, ngay sau đó cậu tránh hai người đang phòng thủ dưới rổ, trực tiếp úp lên rổ một phát rất phóng khoáng, “Ầm” một tiếng, bóng từ rổ rơi xuống, lăn trên mặt đất. Triệu Nhất Dương bị một chuỗi hành động làm cho chấn động tại chỗ, “Trời ạ, trời ạ, mẹ nó ai nói Văn Tiêu không biết chơi bóng? Tôi lấy gậy đập vỡ đầu nó!” Thượng Quan Dục trả lời cậu ta, “Cậu, chính là cậu nói. Cậu có thể bắt đầu dùng gậy biểu diễn được rồi.” Triệu Nhất Dương: “…” Trì Dã cầm bóng trong tay, xoay bóng trên ngón giữa mấy vòng, cười nói, “Tiếp nào!” Ban đầu không có mấy người chú ý đến sân bóng rổ, trong chốc lát xung quanh sân không ít người vây quanh, trong đó hơn nửa đều là nữ sinh. Hứa Duệ thích nhất là cảm giác được mọi người chú ý, cậu thuận tay kéo vạt áo. Triệu Nhất Dương đâm một nhát vào lòng cậu ta, “Cậu có biến thành khổng tước sặc sỡ cũng không ai nhìn cậu, không thấy ánh mắt đầy hưng phấn của mấy nữ sinh kia rơi vào đâu sao? Họ toàn nhìn Văn Tiêu và Trì ca thôi.” Hứa Duệ u oán: “Mặc dù đây là sự thật nhưng cậu có cần phải nói toạc ra thế không?” Bộ dạng đẹp trai chơi bóng vốn đã thu hút không ít sự chú ý, đừng nói là hai người đẹp trai cùng chơi bóng với nhau, còn thi đấu quyết liệt như vậy. Trì Dã dùng động tác giả tránh khỏi Văn Tiêu, bả vai hai người chạm nhau trong nháy mắt, Trì Dã cong môi, “Thật xin lỗi, một quả này tôi vào trước!” Vừa dứt lời, chân trái Trì Dã đạp xuống đất, sau đó một bước bật nhảy lên, úp quả bóng trúng vào rổ! Trên trán toát một tầng mồ hôi, hắn tiện tay kéo áo lau mặt càng khiến cơ bụng cùng đường eo lộ ra hết, lau xong nói với Văn Tiêu, “Cảm ơn bạn cùng bàn đã hạ thủ lưu tình!” Khoảng cách hai người rất gần, Văn Tiêu gần như có thể cảm nhận được hơi nóng rực toát ra từ da thịt đối phương, hormone nam giới tràn ngập mãnh liệt, thậm chí còn có ảo giác mồ hôi của đối phương rơi lên cánh tay cậu. Cậu lùi về sau hai bước, kéo dãn khoảng cách, “Tiếp tục đi!” Trong mắt Văn Tiêu toát ra nhuệ khí bình thường chưa bao giờ thấy, cái khí thế này rất cần thiết để tranh đấu thắng thua. Đã rất lâu rồi Trì Dã không được chơi bóng đã như vậy, hắn chỉ mong chơi liên tục đến ba trăm hiệp còn được, “Dĩ nhiên nghênh đón đến cùng.” “Hai cậu sung sức như vậy nhưng bọn tôi mệt như chó chết rồi!” Triệu Nhất Dương ôm mấy chai nước tới, Trì Dã lấy hai chai nước suối từ trong ngực cậu ta, nhét một chai vào tay Văn Tiêu. Văn Tiêu mở nắp, cúi xuống đổ nửa chai nước lên đầu. Một lúc sau cậu đứng dậy, cổ áo ướt đẫm, dính lên cần cổ trắng trẻo tinh tế. Ánh mắt Trì Dã lướt qua lông mi dính nước của cậu giống như bị hơi nước làm mờ. Triệu Nhất Dương một hơi uống hết nửa chai Coca, “Còn 5 phút cuối, điểm số hai bên đang bằng nhau, các cậu quyết phân thắng bại hả?” Trì Dã mở nắp chai, “Nếu không thì sao?” Triệu Nhất Dương hạ giọng, “Tôi phát hiện ra nữ sinh đứng trên sân bóng gào thét sắp điếc cả tai rồi, kích động như muốn đòi mạng, bọn họ đều đang nhìn các cậu.” Nghe được câu này, Văn Tiêu mở miệng sửa chữa, “Chỉ mình cậu ta thôi.” Triệu Nhất Dương còn chưa kịp phản ứng, Trì Dã đã nghe rõ, “Nhìn tôi?” Văn Tiêu gật đầu. Trì Dã hiểu rõ suy nghĩ của bạn cùng bàn——chẳng lẽ cậu ấy cho rằng không ai nhìn cậu ấy sao? Trì Dã vẫn luôn nghĩ vẻ ngoài của hắn không tệ, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân đẹp trai. Hôm nay đột nhiên biết được quả thực hắn rất đẹp trai. Đoán rằng có lẽ bình thường do bạn ngồi cùng bàn của hắn lúc nào mặt cũng lạnh như máy điều hòa công suất lớn Đài Loan nên mấy người kia không dám khen trước mặt, vì vậy mới khiến bạn cùng bàn của hắn hiểu lầm như vậy. Nhưng chuyện này đúng là không dễ giải thích, Trì Dã cũng lười nói, hắn vặn chặt nắp chai, cầm chai nước lạnh áp lên mặt bạn cùng bàn, “Còn 5 phút cuối?” Văn Tiêu không tránh, “Ừ, đến đi.” Vài phút cuối giờ, Triệu Nhất Dương thật sự cảm nhận được cái gì gọi là sát khí chiến đấu từ hai người này. Cậu thở hổn hển, hỏi Thượng Quan Dục, “Cậu có cảm thấy trận này Trì ca quá trâu bò không? Cậu nhìn kĩ xem, chẳng lẽ trước đây cậu ta cố tình che giấu thực lực?” Thượng Quan Dục mặt đầy biểu cảm “Cậu tỉnh táo chút đi”, “Sao cậu lại không hiểu định lý ‘kim cương chọi với đồng đen’, vì vậy mới không phát huy được một nửa thực lực chứ? Không phải cậu ấy giấu mà là chúng ta quá kém.” Triệu Nhất Dương nhìn dưới cột bóng rổ, hai người kia đang ngươi tranh ta đoạt không ai nhường ai, đột nhiên tỉnh ngộ: “Đây mới là kim cương chọi với kim cương đắt tiền!” Không cách nào dừng được cục diện phải chạy tới chạy lui đến mười mấy vòng, hơi thở Văn Tiêu dồn dập, sau lưng đã sớm ướt đẫm, cả người cậu nóng như lửa đốt. Tay Trì Dã lướt qua tai cậu, hắn vẫn còn lòng dạ thảnh thơi nói chuyện, “Tai cậu nóng thật đấy.” Văn Tiêu vô ý liếc Trì Dã, lập tức nhận ra thừa dịp sự chú ý của mình bị phân tán nửa giây, người này ngay lập tức cướp bóng trong tay cậu———-đúng là không biết xấu hổ! Mồ hôi dọc theo đường cong của bắp thịt chảy xuống, Trì Dã đoạt bóng thất bại, trên mặt vẫn không có vẻ thất vọng, ngược lại còn vểnh mép, “Bạn cùng bàn, binh bất yếm trá*.” *binh bất yếm trá: việc quân cơ không nề dối trá Ngay lúc này, Văn Tiêu di chuyển, chân phải đạp một bước, chân kia bật nhảy! Thân thể phản xạ kịp với ý thức, Trì Dã gần như cũng bật nhảy cùng một lúc, vươn cánh tay dài ngăn cản nhưng Văn Tiêu không trực tiếp úp bóng vào rổ mà ném bóng vào khoảng không trên rổ. Sau khi hai người tiếp đất, ba giây sau chỉ nghe thấy tiếng “Ầm”, bóng vào rổ! Sau khi vận động kịch liệt, gương mặt trắng trẻo của Văn Tiêu hơi ửng đỏ, quần áo vì ướt đẫm mồ hôi mà dính sát vào người, phác họa rõ nét dáng người cao ngất mảnh khảnh của người thiếu niên. Cậu không để ý bóng rơi xuống đập trên sân, đến gần Trì Dã, giọng nói hơi khàn, thở dồn dập, “Trận này, tôi thắng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]