Chương trước
Chương sau
01
Ta là một con bạch xà thành tinh.
Mới vừa hóa thành hình người không bao lâu mà đã rơi vào bể tình, rất nhanh ta có thêm một tướng công. Thế nhưng lại là ma ốm, hắn ở cùng ta chưa được mấy năm thì chết.
Ta bấm tay tính toán, cách thời gian tướng công chuyển thế còn vài năm, không bằng tu luyện trước, đợi đến khi tu vi của ta cao hơn rồi quay lại nhân gian tìm người cũng tiện.
Kể từ đó, ta đã đến núi Côn Luân, nơi có tỷ lệ người thăng thành tiên cao nhất để bái sư học nghệ.
02
Kết quả, núi Côn Luân này có quy củ tu không thành tiên thì không được xuống núi.
Thế thì phải tu bao lâu mới được, người ta đều tốn hàng trăm ngàn năm mới có thể tu thành chánh quả. Đến lúc đó, tiểu tướng công của ta đã sớm luân hồi đến tận đâu rồi.
Thời điểm bái sư thế mà không ai nói cho ta biết.
Trách không được là nơi có tỷ lệ thăng thành tiên cao nhất, chỉ cần dựa vào quy củ trên cũng đủ rồi.
Khẳng định không được, ta lập tức đi xuống chân núi.
Nhưng lại bị kết giới ngăn cản, ta dùng hết toàn lực cũng ra không được.
Đáng giận. Ta lại tìm sư phụ khóc lóc kể lể, muốn nàng tha cho ta một mạng.
Kết quả sư phụ nói với ta, kết giới này đã có từ rất lâu trước đây được các đại năng giả thời viễn cổ bày trận. Nàng cũng không có biện pháp, nàng bảo ta vẫn nên sớm ngày tu thành tiên rồi sẽ được ra ngoài.
Ta tuyệt vọng.
03
Nhưng sư phụ an ủi ta, nàng đã thành tiên, nàng có thể giúp ta chuyển lời cho tướng công đã chuyển thế đầu thai rằng bảo hắn chờ ta, ta tranh thủ thời gian ở bên này nhanh chóng tu luyện.
Về phần tướng công của ta có chờ ta hay không, hay chờ ta trong bao lâu thì phụ thuộc vào hắn.
Lại nói, người và yêu ở bên nhau sẽ tổn hại tinh khí, nếu ta muốn cùng tướng công ở bên nhau mãi mãi thì vẫn nên tu thành tiên.
Lúc này, ta đã không còn cách nào, chỉ có thể vùi đầu tu luyện.
Chớp mắt, một lần tu luyện này đã trôi qua ngàn năm.
04
Rốt cuộc hôm nay ta đã vũ hóa thành tiên, bất chấp thân thể trải đầy vết thương có được lúc độ kiếp. Ta bấm tay tính được phương hướng của tiểu tướng công, gấp không chờ nổi mà hóa thành chân thân lúc thành tiên bay đi. Lần này, kết giới kia quả thật không cản ta nữa.
Dọc theo đường đi, ta cảm thán, nghìn năm qua nhân gian này quả nhiên đã xảy ra biến hóa rất lớn, nhân loại đều có thể dựa vào các loại hộp sắt lên trời xuống đất, không biết tiểu tướng công nhà nàng lại trở thành thế nào.
Rốt cuộc, ta tìm được một ngôi trường trung học phổ thông.
05
Gần đây Thẩm Văn ngủ không ngon.
Gần đây hắn luôn nằm mơ, toàn là những đoạn ngắn không nối liền. Hắn mơ thấy mình là một thư sinh bệnh tật, mơ thấy một con bạch xà thân mật cuốn quanh cổ rồi nằm lên vai mình, mơ thấy một cô gái xinh xắn đáng yêu gọi hắn là tướng công.
Thẩm Văn chưa từng gặp qua cô gái xinh đẹp như vậy, so với minh tinh trên TV còn xinh đẹp hơn. Hắn có thể cảm nhận được bản thân mình trong mộng cực kỳ thích cô.
Thế nhưng con bạch xà trong mộng là thế nào, là thú cưng bản thân và cô cùng nuôi trong mộng sao?
Đầu tiên, hắn không để ý đến vấn đề này. Thẩm Văn mới vừa tan học đã rời khỏi lớp, thành tích của kỳ thi lần này yêu cầu phải mang về cho người nhà ký tên, hắn mang theo cặp sách đi đến cửa văn phòng hiệu trưởng.
"Thẩm Văn...... Nhưng là...... Tuổi...... Quá lớn......"
"Muốn...... hoạt bát......"
Từ phía sau cửa có âm thanh nhỏ vọng ra.
Thẩm Văn mím môi, tay nắm thật chặt quai đeo cặp sách, xoay người rời đi.
06
Rất nhanh ta đã tìm được tiểu tướng công chuyển thế nhà mình.
Thẩm Văn, mười lăm tuổi, cao cao gầy gầy, màu da tái nhợt, kiểu tóc ngang trán nhưng để hơi dài, độc lai độc vãng, nhìn chung có chút quái gở. Hắn sống trong trại mồ côi Dương Quang ở phía bắc thành phố, mỗi ngày ngồi nửa tiếng trên xe buýt công cộng đến trường học. Lớp mười, thành tích chỉ trên mức bình thường. Không thích ăn rau thơm, không thích ăn hành, không thích ăn tỏi và không ăn được cay.
Đây là kết luận ta rút ra được sau một tuần quan sát hắn ở khoảng cách gần.
Đương nhiên hắn không biết.
Ta nghĩ ra một cách có thể tiếp cận hắn.
07 ( bắt đầu từ chương này mình sẽ đổi cách xưng hô cũng như ngôi trong chuyện của n9 khi nói chuyện với mọi người và n9 cũng như tự độc thoại vì đã sang thế giới hiện đại)
Hôm nay, có một bạn mới chuyển tới lớp Thẩm Văn.
Đã học cùng nhau một thời gian nên mọi người đều cảm thấy lớp có bạn mới thật mới lạ. Khi bạn mới đang tự giới thiệu, những ánh mắt tò mò nhao nhao ném tới.
"Chào mọi người, tớ tên là Bạch Niểu Niểu."
Thiếu nữ đứng trên bục giảng tự giới thiệu về bản thân.
Thẩm Văn ngồi ở bên dưới vô cùng khiếp sợ, không phải chứ, gương mặt người bạn mới thế mà lại giống như đúc cô gái đẹp như thiên tiên ở trong mộng của hắn!
"Haizz, bề ngoài bình thường quá..."
Nghe được nam sinh bên cạnh nói thầm, Thẩm Văn lại giật mình lần nữa.
Gì chứ...... bề ngoài bình thường quá? Nam sinh này đang giả vờ hay bị mù rồi?
Đương nhiên cô đã sử dụng thủ thuật che mắt, chỉ có tiểu tướng công mới có thể thấy được dung mạo chân thật của cô. Trong mắt những người khác, dáng vẻ của cô bây giờ chẳng qua là một túi da có bề ngoài bình thường mà thôi.
Cô thản nhiên đi đến bên cạnh tiểu tướng công, cúi người ở bên tai bạn cùng bàn hiện tại của hắn đọc vài câu chú ngữ. Người bạn cùng bàn kia lập tức gật đầu ngoan ngoãn đứng dậy thu dọn vật dụng thay đổi vị trí, vì thế cô nghênh ngang trở thành bạn cùng bàn mới của tiểu tướng công.
08
Bạch Niểu Niểu là cái tên kiếp trước Thẩm Văn đặt cho cô.
Cô nằm lên mặt bàn, chăm chú nhìn chằm chằm bạn cùng bàn.
Bạn ngồi cùng bàn với cô chính là tiểu tướng công, dường như hắn rất nghiêm túc nghe giảng nhưng đôi mắt lại thỉnh thoảng len lén nhìn trộm cô. Một khi đụng phải ánh mắt của cô, hắn sẽ giống như nai con hoảng sợ, dời mắt. Lúc phát hiện cô vẫn luôn quan sát hắn, cơ thể hắn lập tức cứng đờ, khuôn mặt chậm rãi ửng đỏ.
Tiểu tướng công đáng yêu quá.
Cô đem cục tẩy "Không cẩn thận" đến bên cạnh bàn của rồi giả vờ như muốn nhặt nó lên. Hắn cũng vội vàng cúi người giúp cô nhặt, ngay lúc hắn còn chưa ngồi lên cô đã nhận lấy cục tẩy từ trong tay hắn, ngón tay nhân cơ hội như có như không gãi vào lòng bàn tay kia, hắn lập tức cứng đờ không nhúc nhích. Cô ngồi thẳng người, môi cọ qua bên tai hắn, nhẹ giọng nói một câu "Cảm ơn".
09
Thẩm Văn cảm thấy những ngày gần đây có chút kỳ ảo.
Đầu tiên là là một người giống như đúc "Tình nhân trong mộng" chuyển tới rồi thành bạn cùng bàn với hắn. Sau đó, người bạn mới này hình như luôn cùng hắn tiếp xúc cơ thể quá nhiều. Luôn là trong lúc lơ đãng đụng tới đầu tóc, lỗ tai, bả vai, cánh tay, bắp chân của hắn..., nhưng nhìn biểu cảm bình tĩnh như không phải cố ý của cô ấy, nói ra cũng không khỏi khiến người quá kinh ngạc.
Hơn nữa, người bạn cùng bàn mới này dường như có thành tích học tập không tốt lắm. Lúc lên lớp không nghe giảng vẽ lung tung lên sách giáo khoa, viết chữ không chỉ xấu mà còn là chữ phồn thể lớn, chẳng lẽ cô ấy đến từ Đài Loan? Nghe giọng cô khi nói chuyện lại không có khẩu âm bên đó...... người bạn cùng bàn này tràn ngập thần bí nhưng những bạn học xung quanh lại nhắm mắt làm ngơ.
Lúc nghĩ giữa giờ, Thẩm Văn lấy hết can đảm hỏi: "Tớ... chúng ta trước kia có phải đã từng gặp qua hay không?"
Cô cũng không biết chuyện hắn nằm mơ, bởi vậy nghi hoặc mà chuyển bút viết: "Hả? Ở đâu cơ?"
Mặt Thẩm Văn hơi đỏ, không trả lời. Tóm lại cũng không thể nói là ở trong mộng, nghe thật tuỳ tiện.
Cô thấy hắn không dám nhìn mình, đột nhiên bừng tỉnh: "A, thì ra tướng công đang bắt chuyện với mình!" cô xích lại gần hắn: "Tại sao lại bắt chuyện với tớ, cậu thích tớ sao?"
Kiếp trước, tiểu tướng công mỗi ngày đều tới tìm cô nói chuyện nên mới có cơ hội cho chúng ta thông đồng. Sau khi ở bên nhau sau, hắn mới đỏ mặt nói cho cô biết do hắn thích ta nên mới tiếp cận, bắt chuyện với cô.
"Không!" Thẩm Văn hoảng sợ, mặt đỏ bừng: "Tớ không...... không phải......"
"Nói một đằng nghĩ một nẻo." cô hừ một tiếng, kiếp trước hắn thường xuyên thế này, nhân loại luôn phiền phức như vậy: "Có quan hệ gì đâu, tớ thích cậu là được."
Thẩm Văn ngây người, một câu cũng không dám nói, chậm rãi vùi mặt vào cánh tay. Cô có thể nhìn thấy lỗ tai cùng vùng cổ đang lộ ra của hắn đều ửng hồng hết.
Đáng yêu chết cô.
Sau đó, hắn cũng chưa dám nhìn cô lần nào.
Tiếng chuông tan học vang lên, Thẩm Văn nhanh như gió thu dọn cặp sách rồi chạy khỏi ngoài phòng học như có hồng thủy mãnh thú đuổi theo hắn.
Cô rất vui vẻ, cái gì cũng không dọn, hai tay trống trơn, ung dung thảnh thơi đi về phía Thẩm Văn rời đi.
10
Thẩm Văn nôn nóng đứng ở trạm xe buýt chờ xe. Từ xa, hắn đã thấy cô bạn cùng bàn đang đi về phía bên này. Tim hắn như sắp nhảy đến cổ họng, hắn không nghĩ tới cô cũng muốn ngồi xe buýt, chỉ có thể nắm chặt dây đeo cặp nhìn thẳng về đường lớn.
Không bao lâu sau xe buýt đã tới, người lên xe không ít, đều là học sinh tan học. Sau khi mua vé, Thẩm Văn tìm chỗ đứng yên. Đột nhiên hắn cảm nhận được thân thể ấm áp mềm mại dán ở phía sau lưng mình.
Hắn biết đó là hắn bạn mới cùng bàn, Bạch Niểu Niểu.
Hắn cũng không biết nên đối mặt với Bạch Niểu Niểu thế nào. Lời nói trước đó chính là tỏ tình sao? Nhưng cô nói câu đó nhẹ nhàng tùy ý như vậy, không chừng chỉ là thuận miệng mà thôi.
Sau khi xe khởi động, Thẩm Văn cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng, như có như không lướt qua mông mình. Ban đầu hắn cho rằng có người không cẩn thận chạm trúng nên dịch sang bên cạnh. Nhưng loại xúc cảm này cũng không biến mất, theo lực vuốt ve tăng lên, hắn bắt đầu cứng người.
Đó là một bàn tay.
Có người đang dùng sức xoa nắn mông hắn.
Vì sao người kia lại làm vậy???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.