Như nhập viện. Ở bên ngoài hành lang, đứng trước khuôn mặt rã rời và suy sụp của bố Như, vị bác sĩ kia đã không thể nén nỗi cảm xúc tiếc thương mà thông báo.
Hai chân của Như đã không thể chữa trị được nữa.
Có nghĩa là. Chân của cô ấy đã phế hoàn toàn rồi.
Nghe được tin báo ấy, bố của Như như phát điên lên mà lao vào đánh thẳng vào mặt của ông bác sĩ tội nghiệp nọ. Quý cũng ngồi chờ ở sảnh bệnh viện đã chạy đến để can ngăn ông ta lại, bất thình lình, kẻ điên đó đã chuyển hướng những đòn đánh sang người cậu.
Trước hàng bao những ánh mắt kinh hoàng của người khác, ông ta đã nắm lấy cổ áo của Quý, ánh mắt khắc lên trên cơ thể của cậu những cơn cuồng nộ không thể kiểm soát.
"Tất cả là tại mày! Đi chết đi thằng khốn! Tất cả đều là tại mày hết! TẠI MÀY HẾT!!!"
Những bác sĩ trực ca hôm ấy và cả những người đi thăm bệnh đều tụ vào giúp Quý tách người đàn ông này ra xa, cả một khoảng không lớn trong bệnh viện chẳng mấy chốc đã bùng nổ bởi những tiếng chửi tục và tiếng vật lộn của một con thú dữ.
Từ hôm đó Quý bị cấm không được đến gần gia đình nhà Như nữa. Sau hôm ấy một ngày, cảnh sát đã triệu tập cậu lên để lấy lời khai. Tuy cậu đã thẳng thắn thừa nhận là mình đã hơi quá tay khi tiễn hai kẻ kia vào nhà thương, nhưng dù sao hành động này cũng được xem là tự vệ chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-cua-toi-hinh-nhu-khong-duoc-than-thien-cho-lam/3395015/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.