Chín giờ bốn mươi phút tối, cánh cổng sắt màu trắng với hai chiếc đèn lồng sắc màu bỗng sáng lên bởi một chiếc đèn pha chiếu rọi. Nhận ra chủ nhân đã về, Lê ngay lập tức vờn hai cái chân trước lên, cái đuôi vẫy tít mù, mừng rối rít.
Nam mở cổng nhà rồi phi xe vào bên trong, ngay sau khi tắt máy, việc đầu tiên cô làm luôn là sà xuống chỗ con Lê, nhanh chóng tháo xích ra cho nó.
Bỗng đôi mắt cô để ý đến đĩa cơm cho chó bằng nhựa được để ở gần đấy.
"Ôi, bé cưng của chị à, bọn họ cho em ăn những thứ tẻ nhạt này sao? Đừng ăn nữa, nha, chị đem về cho em những món ngon hơn này."
Nói rồi cô lấy từ trong chiếc túi nilon treo ở trên xe máy ra một hộp đựng thức ăn bằng nhựa, gạt cái đĩa cơm vung vãi đang bị mấy con ruồi dòm ngó sang một bên rồi đổ xuống dưới đất mấy miếng thịt bò cô xin được từ nhà hàng lẩu nướng mà mình làm thêm. Lê như bị bỏ đói lâu ngày mà há miệng đớp những miếng thịt ấy, ăn một cách ngon lành.
"Biết ngay là họ không cho em ăn no mà."
Nam thương xót vuốt lên lớp lông mượt mà trên lưng của Lê.
"Đợi qua năm nay nữa thôi, khi lên đại học, chị sẽ đem theo em đi, hai chúng ta sẽ ở cùng nhau trong một căn nhà, nhé!"
Lê liếm lên mép miệng của nó, đôi mắt nó long lanh nớc ngước nhìn lên cô, hình như nó có thể hiểu được cô rằng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-cua-toi-hinh-nhu-khong-duoc-than-thien-cho-lam/3394982/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.