Quý đã đếm đủ rồi, thứ hai ngày mai, Nam sẽ quay trở lại trường học.
Rõ ràng cô là người đã từng đánh cho cậu suýt nữa thì thâm mắt, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại vui khi Nam đi học lại. Dám chắc rằng cả cái vũ trụ này, cậu là người sung sướng nhất khi được ngồi bên cạnh người mà mình từng ghét cay ghét đắng.
"Quý, con nhớ phải ăn cơm đầy đủ đấy. Trời ơi, nhìn con đi kìa, chỉ xa bố mẹ có một chút thôi mà sao đã gầy nhom nhem, chỉ còn da bọc xương thế kia?"
Quý ngớ người, thử vạch cổ áo phông mà mình đang mặc ra để nhìn vào bên trong cơ thể của mình. Sáu múi hút hồn, ở đâu ra da bọc xương?
"Mẹ, sao mẹ cứ lo lắng như thế? Con trai của mẹ biết tự chăm sóc cho bản thân của mình à."
"Ờ hớ, tự lo được cho bản thân mình ha? Thế ai là người mới gần đây thôi khi lỡ tay làm vỡ cái bình hoa mà khóc lên khóc xuống vì không biết cầm chổi mà dọn dẹp ấy nhỉ?"
Màn hình điện thoại đột ngột bị khuôn mặt phóng đại của cậu em trai mười tuổi chen vào chính giữa, chắn hết cả mặt mẹ rồi. Ngày thường đã thế, vậy mà hiện tại đã cách nhau cả một màn hình mỏng, cậu vẫn có thể cảm nhận được đôi lông mày nhướng lên rất thèm đánh của thằng em mình.
"Mày muốn chết hả?! Đó là chuyện cách đây mấy năm rồi! Lúc đó anh mày còn nhỏ mà!"
Kí ức xấu hổ bị khơi gợi lại như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-cua-toi-hinh-nhu-khong-duoc-than-thien-cho-lam/3394979/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.