Chu Du tắt lửa, chậm rãi rửa sạch tay, chậm rì rì mở tạp dề ra.
Xoay người, hắn nheo mắt nhìn Đồng Đồng trước mặt, dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét, lao về phía Đồng Đồng.
Đồng Đồng tức giận đi về phía trước, đang nghĩ ngợi về phòng ngủ làm mẹ kiếp năm tờ bài thi cho bớt giận.
Bất thình lình có người nhào lên sau lưng, không đợi cậu kịp phản ứng, cả người cậu đột nhiên bay lên.
Đồng Đồng giật mình kêu lên, tiếp đó giận giữ gào to: “Chu Du!”
“Cái gì!” Chu Du cắn một cái lên gáy cậu.
“Lại lên cơn! Thả em xuống!” Đồng Đồng trở tay túm lấy tóc ngắn của hắn.
“Em không nghe lời!” Chu Du nâng người ném lên giường.
“Giữa ban ngày ban mặt không…” Đồng Đồng rống còn chưa hết lời.
“Soạt” một tiếng, rèm cửa bị kéo lại.
Nháy mắt căn phòng trở nên tối mò.
Chu Du giơ tay cởi áo thun, ném lên cao, sau đó nhào tới.
Một tia sáng trắng bay qua trước mắt Đồng Đồng, sau đó áo thun trắng phủ lên đầu che kín hai mắt cậu.
Lúc Chu Du nhào lên, cậu hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
“Anh làm gì thế? Không phải… đợi đã! Đừng kéo quần em! Chu Du! Không được… đừng cắn chân em!”
Tiếng thở dốc trong căn phòng từ từ dừng lại, Chu Du bật sáng đèn nhỏ lên.
Hắn liếc nhìn thời gian, sắp bảy giờ rồi.
“Biến thái…” Đồng Đồng nhắm mắt lại mắng hắn.
“Vừa nãy em cũng không nói như vậy.” Chu Du buồn cười một tay vuốt dọc sống lưng cậu, giúp cậu bình phục hô hấp. Đồng Đồng vẫn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-cau-tinh-tao-lai-di/1346669/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.