Chu Thừa Giang đã đi được mười phút, Chu Du vẫn đang dại ra.
Hắn có phần không dám tin.
Đây là sự thật sao? Ba hắn vậy mà cứ đi như thế?
Hắn gọi một tiếng “Bố” kia như rung lưỡi khiến chính hắn cũng muốn đánh mình.
“Con người ba cháu không tệ, dễ nói chuyện.” Đồng Kinh Thân kết luận.
“Có lẽ… vậy…” Chu Du chần chờ.
“Không lâu sau sắp bắt đầu đi học rồi nhỉ?” Đồng Kinh Thân rót cho mỗi người họ một chén trà.
“Vâng.” Đồng Đồng ngửi hương trà kỹ càng, lá trà chẳng ra sao cả, vừa nhìn chính là bột cân theo tấn, nhưng hương trà đã quen thuộc lâu nay.
Đã lâu lắm rồi ba cậu không uống trà ở nhà.
Chu Du bưng chén sứ nhỏ lên, uống hết một ngụm, nghẹn hồi lâu đánh giá: “Trà ngon!”
“Mẹ con đã xem được nhà rồi, chắc là sau khi con bắt đầu đi học một hai tuần sẽ dọn nhà.” Đồng Kinh Thân nói xong cũng uống hết một ngụm trong chén trà của mình, “Không sai! Trà ngon!”
Đồng Đồng cúi đầu liếc nhìn màu nước trà đùng đục, trợn mắt một cái, vào phòng sách.
Bầu không khí học kỳ sau căng thẳng hơn học kỳ trước rất nhiều, ngay lập tức lên lớp mười hai, không khí trong lớp học như dây cung dần kéo căng ra.
Hết cách rồi, người kéo cung là thầy chủ nhiệm.
Ngay cả kiểu như Chu Du ngoại trừ học trên lớp ra, thời gian ngoài giờ học không đọc một chữ nào, cũng đã bắt đầu học thuộc trong trong giờ nghỉ giữa tiết.
Đồng Đồng thì càng khỏi phải nói, nếu không phải Chu Du nhìn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-cau-tinh-tao-lai-di/1346664/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.