Đồng Đồng nghe lời này cũng không kịp thẹn thùng, mà trước tiên ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Mặc dù không có nhiều người trên xe buýt, nhưng như vậy ngược lại càng yên tĩnh hơn.
Thấy những người khác không nhìn qua, Đồng Đồng mới yên tâm.
“Sao vẫn đang thở gấp?” Chu Du nhíu mày, “Buổi sáng khi ra ngoài có mang thuốc không?”
“Quên rồi.” Đồng Đồng chột dạ sờ lên mũi.
“Đem cặp sách không?” Chu Du đột nhiên hỏi.
“Đem.” Đồng Đồng trả lời.
“Anh để một bình ở ngăn to trong cặp em.” Chu Du nhanh chóng nói xong, còn tranh thủ mắng cậu một tiếng, “Em quên cái rắm, có mà lười lấy.”
Đồng Đồng nghe xong sững sờ, một tay kéo khóa cặp sách ra, sờ vào trong ngăn to.
Một bình xịt hen cứng rắn lạnh lùng yên tĩnh nằm đó.
“Lần sau không đuổi kịp xe thì đừng chạy, đợi chuyến sau.” Chu Du dặn đi dặn lại cậu, “Không muốn đợi xe, thì đợi anh về đón em, lần sau nếu anh biết được em lại chạy đuổi theo —— ”
Chu Du dừng một lát, hạ giọng: “Đội quần lót của anh lên đầu, cái màu đỏ.”
“... Biết rồi.” Đồng Đồng hút thuốc xịt.
Xe buýt két một tiếng dừng lại, một chiếc xe con màu đen theo sau phanh gấp.
Cửa sau xe buýt mở ra, có người nhanh chóng kéo cửa xông lên: “Đồng Đồng!”
“Ba!” Đồng Đồng vội vàng xuống xe.
“Không sao chứ!” Đồng Kinh Thân sốt ruột đến mặt trắng bệch, tay nắm bả vai Đồng Đồng run không ngừng.
“Không sao.” Đồng Đồng lắc đầu.
“Đi, trước tiên lên xe về nhà.” Đồng Kinh Thân kéo người đi đến xe của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-cau-tinh-tao-lai-di/1346662/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.