“Thư tình?” Ấn đường Chu Du nhảy lên, có loại dự cảm xấu.
“Thiên nga nhỏ lớp chúng ta đưa thư tình cho anh.” Đồng Đồng nhắc nhở hắn.
Chu Du ngẩn người, nhớ lại. Ngày đó hắn đi mua đồ uống và bánh ngọt cho Đồng Đồng.
Đồng Đồng học tập căn bản không rời khỏi cái bàn, bữa chính lại ăn ít.
Hắn chỉ có thể kiếm ít đồ ăn vặt bỏ vào bàn Đồng Đồng, tận dụng một ít thời điểm hắn suy tính cơ hội nhét chút đồ ăn vặt vào miệng cậu.
Nữ sinh trong lớp nhiều lắm, hắn vẫn chưa nhớ hết tên, nữ sinh kia nhìn quen mặt, hắn biết trong lớp mình, nhưng không biết tên.
Đột nhiên vọt ra, cúi đầu một cái, giơ một lá thư như ước chiến, dọa hắn sợ đến nỗi suýt nữa đấm một cú.
“Bạn Chu Du, đây là —— ”
“Tôi không nghe thấy gì hết!” Đầu óc Chu Du xoay chuyển một cách nhanh chóng, lập tức kêu to một tiếng quát ngưng lại hành động của nhỏ.
Mặc dù chuyện đột nhiên xảy ra, hắn không hề kịp phản ứng, nhưng nhìn lá thư nhỏ màu hồng kia, lập tức biết đây là chuyện gì.
Nhưng hắn nào dám nhận chứ, cũng không dám nhìn, ra sức từ chối, ra sức kháng cự.
Ôm đồ ăn vặt bỏ chạy.
“Cô ấy bảo em hỏi anh cho cô ấy một câu trả lời, anh nghĩ thế nào.” Đồng Đồng thản nhiên hỏi.
“Anh có nhận của cô ấy đâu!” Chu Du tìm được trọng điểm, lập tức tỏ rõ lập trường tươi sáng với Đồng Đồng.
Đồng Đồng nhíu mày, nhớ lại nguyên văn lời của Đặng Tương Nghi.
“Làm phiền cậu giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-cau-tinh-tao-lai-di/1346657/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.