Đồng Đồng cứng người ngay lập tức, cánh tay đang buông thõng nắm thành đấm, giọng nói phát ra từ kẽ răng: “Thai sư bố cậu…”
Chu Du nghe được cậu này, vỗ trán một cái: “Quên mất còn có micro.”
Đồng Đồng: “… …”
Lời này không có micro thì có thể nói sao?
Người ở dưới bục cũng nghĩ đến cái này, toàn trường cười vang.
Lần này Đồng Đồng giận thật, cậu cần mặt mũi nhất.
Vứt mặt mũi ngay trước toàn trường thế này, cậu tuyên bố tại chỗ cậu không hề quen Chu Du.
Chu Du đang tạo tin vịt của cậu.
Vì chứng minh sự trong sạch, cậu đá bay Chu Du xuống khỏi sân khấu.
Quay lại phòng học, Đồng Đồng vẫn chưa hết giận, rút một đề thi bắt đầu điên cuồng làm.
Chu Du cẩn thận xích qua: “Vậy buổi tối cậu có đi gặp mẹ với tôi nữa không?”
Chu Du hỏi xong đợi ba giây, tiếp đó vỗ tay một cái, mặt mũi tràn đầy chắn chắc: “Tôi biết ngay cậu vẫn đi cùng tôi! Tôi biết mà sao cậu có thể giận tôi thật chứ.”
Lúc nãy Đồng Đồng vẫn chưa nói tiếng nào cả: “???”
Chu Du lại tự nói tiếp: “Biết rồi! Biết cậu không giận thật! Tình cảm giữa chúng ta không cần giải thích.”
Đồng Đồng: “… …”
Cuối cùng Chu Du đập một phát: “Được rồi, tôi cũng không phải loại người hẹp hòi! Tôi cũng tha thứ cho cậu!”
Đồng Đồng trừng mắt, thật sự nhịn không được phì cười, mặc dù nhanh chóng kìm lại.
Trang Khiêm ngồi một bên xem toàn bộ quá trình, bắt đầu suy tư cách hai người này giao tiếp với nhau.
Lúc sau cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-cau-tinh-tao-lai-di/1346641/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.