“Không được! Để tôi nói trước!” Chu Du bịt kín miệng Đồng Đồng.
“Không! Tôi trước!” Đồng Đồng gấp gáp không thôi, dẫm thẳng lên chân Chu Du.
“Á!” Chu Du kêu một tiếng, “Tôi nói cậu biết! Tôi—— “
“Tiên sư cậu! Tôi nói trước!” Đồng Đồng trực tiếp nhét cánh tay mình vào miệng hắn, phách lối gào, “Chu Du! Tôi —— á! Mịa nó cậu dám cắn tôi!”
“Cậu còn giẫm chân tôi đấy!” Chu Du không cam lòng yếu thế, bản thân hắn cũng không biết lúc này mình muốn nói gì.
Thế nhưng! Hắn hắn chỉ muốn nói trước!
“Tôi giẫm cậu này!” Đồng Đồng vừa vội vừa tức, với tay cầm cái móng heo, ném vào miệng Chu Du, “Im mồm!”
Lần này Chu Du bị đánh cho bật cười, cầm lấy cổ tay cậu đặt người lên sofa: “Cậu đợi một lát cho tôi! Làm gì hả! Cậu muốn nói gì!”
“Tôi nói trước!” Đồng Đồng rống.
“Cậu nói cậu nói.” Chu Du bất đắc dĩ, chính hắn cũng quên mất mình nên nói gì.
“Tôi… Tôi…” Đồng Đồng nắm một bên ông quần, môi hơi khô, lời cũng chạy lên tận họng, lại không nói ra được.
Khóe miệng Chu Du bị đánh lúc nãy đa tê rần, hắn lè lười liếm liếm, liếm ra khắp miệng vị chân giò.
“Cậu làm gì!” Đồng Đồng nhìn động tác liếm môi của hắn, lập tức rướn người cưỡi lên người hắn đè xuống sofa, “Biến thái!”
Cửa nhà đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Đồng Đồng nghe thấy tiếng động, cưỡi trên người Chu Du nhìn ra sau, thấy mẹ và ba cậu mang vẻ mặt hoảng sợ.
Chu Du cũng quay đầu nhìn lại, phản ứng vô cùng nhanh chóng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-cau-tinh-tao-lai-di/1346631/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.