“Giọng cậu như gà kêu đừng khoe khoang, học tôi đây này.” Chu Du đắc ý với Đồng Đồng xong, nhe răng cười, vươn ra ngoài cửa sổ vẫy tay với Bùi Vân.
Bùi Vân sửng sốt một chút, cũng giơ tay lên vẫy hai cái.
Đồng Đồng: “…”
Đây rốt cuộc là là mẹ ai…
Đồng Đồng giận không chỗ trút, gạt Chu Du ra khỏi cửa sổ: “Mẹ! Mẹ đi đâu!”
“Mẹ đi tìm con!” Bùi Vân cũng hô, “Con bị ngã phải không!”
Đồng Đồng ngẩn ra, mẹ cậu nhìn cũng chưa nhìn mà sao biết được.
“Giỏi quá, mắt mẹ cậu nhìn xuyên tường à!” Chu Du thổi phồng.
“Chân con không sao đâu!” Đồng Đồng trả lời.
Bùi Vân không nói nữa, vội vã chạy về nhà.
Bùi Vân về đến nhà, Chu Du cười đi lên chào cô rồi về trước.
Hắn nhìn ra, Bùi Vân và Đồng Đồng hẳn là có việc cần nói.
Chu Du cũng không đoán sai.
Lúc này Bùi Vân ngồi xổm trên mặt đất căng thẳng nhìn chằm chằm cổ chân Đồng Đồng toàn là máu ứ đọng.
“Không sao đâu mẹ.” Đồng Đồng nhíu mày kéo cô, “Nhìn hơi ghê thế thôi, không đau.”
“Đêm qua con đi tìm mẹ chứ gì?” Bùi Vân đột nhiên hỏi.
Đồng Đồng sững sờ, chột dạ nói dối: “… Không ạ.”
“Hôm nay dì dưới lầu nói với mẹ, đêm qua có người ngã xuống hồ.” Bùi Vân nhíu mày, “Mẹ nghe người ta nói xong, lúc đó đã nghĩ là con.”
“Không phải con… con nào có ngốc như thế để ngã xuống hồ.” Đồng Đồng đáp.
“Con trai mẹ cũng không ngốc.” Bùi Vân cười, “Chỉ không thích sạch sẽ cho lắm, trên mặt thảm trong nhà toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-cau-tinh-tao-lai-di/1346625/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.