"Chiết Dương cũng hết lần này tới lần khác nhìn bóng dáng ngoài cửa, 900 năm sau, hai người tựa hồ đã trở lại như xưa. Từ lúc còn rất nhỏ, Chiết Dương liền vẫn luôn đi theo bên người Kinh Huyền, ngày ngày như hình với bóng. Hắn từ nhỏ đã được nuông chiều hư hỏng, vào cung tưởng cuộc sống sẽ khó khăn, không ngờ Kinh Huyền lại rất chiều chuộng hắn, càng ngày càng vô pháp ăn bám Kinh Huyền."
Ta khi nào thích ngươi? Chiết Dương trong tiềm thức muốn phân minh, còn chưa kịp nói ra lời, đã tỉnh lại. Hắn cho rằng lúc này khoảng cách hừng đông còn sớm, không nghĩ tới quay đầu nhìn đến ngoài cửa sổ đã mặt trời lên cao. Chiết Dương có chút kinh ngạc, đã lâu không ngủ sâu như vậy. Mặt trời ngoài cửa sổ chói chang, thoạt nhìn rất nóng, nhưng nhiệt độ bên trong phòng vừa phải, Chiết Dương tự hỏi tối hôm qua hình như quá mệt nên quên bật điều hòa, không lẽ con mèo đã bật nó lên? Lúc này, cánh tay của hắn cảm thấy lạnh lẽo, một mảnh xương ngón tay trắng như tuyết ôm lấy cánh tay của hắn.
Xương trắng tựa hồ vẫn luôn ghé vào mép giường nhìn Chiết Dương, quanh thân tản ra lạnh lạnh giữ cho nhiệt độ căn phòng dễ chịu. Đối diện hốc mắt chứa hai điểm hồng quang của xương trắng, câu hỏi của Kinh Huyền trong giấc mơ lại văng vẳng bên tai Chiết Dương. Chiết Dương trong lòng hoảng hốt, ném tay hắn ra, quát lớn: "Ngươi đừng dùng hai điểm hồng quang nhìn chằm chằm ta!" Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại có điểm hối hận, lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cot/169511/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.