22.
Sau đó, tôi lột trần bộ mặt thật của Trầm Tự ra trước công chúng.
Cho dù đã ch.ế.t, tôi cũng phải để hắn mang tiếng xấu, ch.ế.t cũng không yên!
Ba mẹ hắn khóc lóc, cho rằng tôi bôi đen con trai của bọn họ.
Cho đến khi các nghành liên quan công bố chân tướng, Trầm Tự đã hoàn toàn bị đập chết.
Đến nỗi sau khi Lý Vãn Tinh trải qua chuyện này đã bị rối loạn tinh thần.
Thường xuyên nổi điên.
Ba mẹ tôi vẫn đổ trách nhiệm này lên người tôi.
Nhưng không liên quan gì đến tôi hết.
Tôi đặt thẻ ngân hàng chứa một nửa số tiền đã tích góp được lên bàn trà: "Trong này có ba trăm ngàn, coi như là đổi lấy đoạn tình thân giữa chúng ta."
Mẹ tôi không tưởng tượng nổi.
"Mày không tính phụng dưỡng cho tao và ba mày à?
"Không tính chăm sóc chị gái mày hả?"
Nghe vậy, tôi không nhịn cười được.
Đến bây giờ mẹ tôi vẫn coi tôi là cái máy rút tiền.
Bắt tôi phải phụng dưỡng mấy người đến ch.ế.t sao, nhận lấy nửa đời còn lại của Lý Vãn Tinh ấy à?
"Không được."
Tôi đứng dậy, kéo hành lý lên, chuẩn bị rời đi.
Mẹ tôi ngồi dưới đất, ôm lấy cái hành lý bắt đầu khóc lóc om sòm.
"Trời ơi, tôi khổ sở nuôi con gái khôn lớn, giờ nó lại bỏ mặc tôi.”
"Thế còn có đạo lý không cơ chứ?!"
"Mẹ, mẹ cứ tiếp tục dây dưa thế này cũng không có ý nghĩa gì đâu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-co-tha-thu-cho-nguoi-tung-lam-ban-ton-thuong/2853026/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.