Sáng nay, tôi vừa ló mặt vô lớp, thằng Đại đã hỏi giật :- Sao giờ này mày mới tới ? 
Tôi giả vờ ngạc nhiên : 
- Chưa có trống vô lớp mà ! 
- Nhưng hôm nay tổ mình trực sinh. 
Tôi chép miệng : 
- Chà, tao quên đi mất ! 
Đại nhìn tôi, nghi ngờ : 
- Sao mày quên hoài vậy ? Kỳ trước mày cũng quên ! 
Tôi nhăn mặt : 
- Thì tại tính tao hay quên. 
Đại không hỏi gì thêm, nó chỉ dặn : 
- Lần sau ráng nhớ nghen ! Mày bỏ trực sinh hoài, cuối năm bị xếp loại lao động kém đừng có trách ! 
Thằng Đại này, từ khi làm tổ trưởng đến giờ nó sinh ra nhiều chuyện kinh khủng. Lúc nào nó cũng vặn vẹo hỏi tới hỏi lui hết việc này đến việc khác và nhất là luôn luôn "hù" tôi. Lần này, nghe nó nói, tôi phát bực :- Bao giờ mày cũng làm ra vẻ quan trọng. Các tổ khác thiêú gì đứa quên trực sinh.- Thằng này lạ ! Sao mày không bắt chước những đứa khá mà cứ đi so bì với những đứa lười ! Với lại, tổ mình khác những tổ kia, tổ mình có thằng Bảy ! 
Đang lúc đó thì Bảy đi cà nhắc vô, chổi kẹp dưới nách. Thấy vậy, tôi hơi ngượng. Đúng ra thì Bảy không phải trực sinh. Hôm trước cả tổ đã nhất trí miễn lao động cho nó. Nhưng cả hai kỳ liên tiếp vì tôi vắng mặt nên Bảy vẫn phải tham gia quét lớp và khiêng dọn bàn ghế. Đằng nào tổ tôi cũng phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-co-nam-cho-ngoi/3290089/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.