9
Quá thất vọng sau khi tôi ngất đi tôi đã không quay trở lại mười năm trước.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh, Lục Dữ Hàn đang ngồi bên giường, một tay truyền dịch, còn tay bên kia bị anh giữ chặt.
Bà Dì đến chảy máu đến mức nhập viện truyền dịch thật là xấu hổ...
Tôi cố gắng đứng dậy khỏi giường bệnh, nhưng Lục Dữ Hàn đã trực tiếp giữ tôi lại, "Đừng cử động, em đang cần nghỉ ngơi."
“Em không sao.” Tôi liếc nhìn bình truyền dịch trên đỉnh đầu, bất đắc dĩ nói: “Ha ha ha, em vừa mới đón bà dì tới lại uống quá nhiều đồ lạnh, nên bụng đau đến mức ngất đi, cho nên em thực sự không sao. Không cần truyền dịch, phải không?"
"Bác sĩ nói cơ thể em gần đây nghỉ ngơi không tốt, thể chất quá kém, cho nên muốn truyền một chút đường."
"Được rồi."
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tôi cảm thấy bây giờ Lục Dữ Hàn dịu dàng hơn rất nhiều, ánh mắt anh ấy dịu dàng, cách anh ấy nhìn tôi có vẻ hơi kỳ lạ.
"Đói bụng không? Anh kêu người đi mua chút gì ăn." Lúc anh hỏi, tôi thực sự thấy đói.
"Em thực sự đói."
Tôi không nghĩ rằng mình ngất trong thời gian quá dài, nhưng khi nhìn ra cửa sổ, trời đã tối.
“Vậy anh sẽ gọi người mang đồ ăn tới.” Lục Dữ Hàn đang định lấy điện thoại di động ra gọi đặt đồ ăn, như chợt nhớ ra điều gì, tôi nắm lấy tay anh, hỏi: “Cái đó…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-co-bat-ky-cau-chuyen-ngot-ngao-truoc-khi-ngu/3321969/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.