Nhà mới của chúng ta, ôm người làm cả ngày, khẩu giao cho nhau
Sau khi Hàn Phong đi, Bùi Ngọc nằm dài trên giường vùi mình trong chăn.
Tiếng trống và tiếng hô giết vang lên ầm ĩ, Bùi Ngọc chỉ thấy đầu đau như búa bổ, chẳng đoái hoài gì đến tình hình bên ngoài mà ngủ mê man.
Y mơ thấy ác mộng, mơ thấy cảnh cha mẹ và huynh đệ tỷ muội chết thảm, mơ thấy cả nhà họ Bùi bị ném vào bãi tha ma thê lương, mơ thấy Hàn Phong đứng trong núi thây biển máu, toàn thân đẫm máu ngã gục trước mặt y.
"Hàn Phong...... Hàn Phong......" Tim Bùi Ngọc đau như dao cắt, chạy tới chỗ Hàn Phong nhưng có chạy nhanh cỡ nào cũng không thể tới gần hắn.
"Hàn Phong...... Đừng bỏ ta lại."
Vừa dứt lời, Bùi Ngọc chìm vào bóng tối vô tận.
Chẳng biết qua bao lâu, y chậm chạp mở mắt ra, ánh nắng chói chang rọi vào mắt, Bùi Ngọc đưa tay cản lại.
Động tác của y lập tức đánh thức người đang ngủ gật bên cạnh, Hàn Phong nắm chặt tay Bùi Ngọc reo lên: "A Ngọc, ngươi tỉnh rồi."
Bùi Ngọc vừa thấy Hàn Phong thì lập tức ôm eo hắn, rúc vào ngực hắn khóc nức nở.
Y vẫn còn đắm chìm trong giấc mơ mất đi Hàn Phong, chỉ có ôm hắn mới hoàn toàn thoát ra khỏi ác mộng khủng khiếp kia.
"Đừng khóc, ta ở đây, đừng khóc nữa."
Bùi Ngọc nức nở ngẩng đầu lên khỏi ngực Hàn Phong: "Sao ngươi lại ở đây? Ta nhớ...... quân triều đình kéo tới ngoài thành rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cho-tuong-quan-cuc-mich-lam-nam-the/3725648/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.