Ngủ chung một giường, không hiểu sao đối tốt với y
Hàn Phong dẫn Bùi Ngọc đến một ngôi làng ngoài quận Thủy Dương.
Đi thẳng tới căn nhà tranh ở phía Đông, Hàn Phong mở cửa, gió lạnh cuốn theo tuyết ùa vào nhà.
"Vào đi." Hàn Phong bước vào, giũ sạch tuyết bám trên người.
Bùi Ngọc đi theo rồi đóng cửa lại, nhìn quanh căn nhà một vòng.
Nhà được quét dọn rất sạch sẽ, chẳng có bao nhiêu đồ đạc, bên trái là một chiếc giường đất, chăn mền được xếp ngay ngắn.
"Đây là nhà ngươi à?" Bùi Ngọc hỏi.
"Không phải, đây là nhà Tam bá của ta, còn ta ở Liêu Tân."
"Vậy Tam bá của ngươi đâu, sao không ở nhà?"
"Ông ấy mất rồi," vẻ mặt Hàn Phong vô cùng bình tĩnh, "Khi ta tới ông ấy chỉ còn chút hơi tàn, dặn ta lo hậu sự xong là đi."
Bùi Ngọc cúi đầu nói: "Xin lỗi."
"Không sao, ngươi không biết mà."
Hắn giũ tuyết trên người rồi ôm đống củi ở góc tường tới bắt đầu đốt giường.
"Mùa đông này chúng ta cứ ở đây, chờ tuyết tan sẽ đi tìm nghĩa quân xin gia nhập."
Nói xong hắn đem củi tới nhóm lửa, trong nhà lập tức ấm áp hẳn lên.
Bùi Ngọc ngồi sưởi cạnh Hàn Phong, tay chân đông cứng mau chóng ấm lên.
Hàn Phong đứng dậy trải giường rồi lấy từ tủ bên cạnh ra một cái chăn bông cũ mèm vá chằng chịt: "Đêm nay ngươi ngủ cạnh ta, cái chăn này cho ngươi đắp."
Bùi Ngọc ngồi xổm trên mặt đất, tâm trí hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cho-tuong-quan-cuc-mich-lam-nam-the/3725638/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.