Cá ở bầu trời này đúng là khác, chất lượng thịt tươi mới, gần như là vào miệng liền tan, cho dù không có thêm bất kì gia vị gì cũng có thể khiến cho người ta thấy nghiện.
Ăn xong con thứ hai, Quý Lạc còn có chút chưa đã thèm.
“Ta còn có thể ăn thêm một con nữa không?”
“Không được.” Dung Ngọc vô cùng quyết đoán mà từ chối cô, nhìn bộ dáng kia của cô, ở đâu là chỉ có thể giải quyết một con, hơn nữa tuy loại cá này có thể thông qua ăn uống để hấp thu linh lực, nhưng nếu ăn nhiều, ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Nhưng Quý Lạc không biết, cô đơn thuần mà cho là Dung Ngọc ngại phiền toái không muốn làm, lại nhìn vẻ mặt của Dung Ngọc, cô càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy.
“Chỉ một con......”
“Ngươi muốn biến trở về lại củ cải sao?”
Quý Lạc lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, tới cả ánh mắt cũng không dám liếc một cái về phía bên kia của Dung Ngọc.
“Không phải ngươi muốn học pháp thuật sao? Vậy học ở chỗ này đi, ta dạy cho ngươi.”
Ở đây? Ở đây rất tốt, phong cảnh đẹp, nhất định học sẽ nhanh.
Nhưng mà bên cạnh có sông rất nguy hiểm, lỡ đâu Dung Ngọc cho rằng cô quá ngu trực tiếp ném xuống sông diệt khẩu thì sao?
“Nhưng ta sợ độ cao, phải học thế nào?”
“Ai nói nhất định phải học bay?”
"Còn cái nào thích hợp với ta sao?”
Tay Dung Ngọc ở giữa không trung vẽ ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-chep-tay-tam-nguyen-cua-nu-phu/3133400/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.