Quý Lạc thấy vậy thực sự rất cảm động. Cố Tiếu này tâm địa cũng không tồi. Cô vừa nghĩ như vậy, Cố Tiếu ở đối diện liền nhìn vào mắt cô, sau đó nói: “Sớm biết rằng da cô dày như vậy, vừa rồi nên để cô làm đệm lưng.”
“……”
Nhưng mà, làm thế nào mà Cố Tiếu biết được có tang thi?
Quý Lạc nghi hoặc nhìn hắn.
Cố Tiếu chậm rãi giải thích: “Ở trên máy tính phát hiện phía trước có một bầy tang thi lớn, hơn nữa, ngay cả phía sau cũng có. Vừa lúc người phụ nữ kia xuất hiện, cho nên tôi liền thuận tiện để cô ta đi nhờ xe. Đây chẳng qua chỉ là cái giá mà cô ta phải trả thôi. Dù sao cô ta cũng có chân. Chân chạy không nhanh thì cũng đâu thể trách tôi.”
Nếu lần này nếu Hướng Vi đại nạn không chết mà nói, chỉ sợ là sẽ hận chết bọn họ.
“Được rồi, đừng có phỉ báng tôi trong lòng.”
Cố Tiếu nhặt vali cách đó không xa lên, thổi đất cát trên mặt đi. Cũng không biết cái vali xách tay này được làm bằng gì. Bị ném xuống như vậy mà không hề có một chút tổn hại nào.
“Cô thật sự là không nói được? Nếu chỉ số thông minh cao như vậy, hẳn là có thể nói được mới đúng. Trừ phi……”
Trừ phi Quý Lạc cố ý dấu diếm.
Quý Lạc lại bắt đầu sợ Cố Tiếu phát hiện ra, vì thế cô nỗ lực phát ra mấy âm tiết đơn giản: “Tôi……Anh……”
“Ừm. Không tồi.”
Cố Tiếu gật gật đầu, nói tiếp: “Gọi Cố Tiếu.”
“Cố……”
“Cố Tiếu.”
“Tiếu……”
“Cố Tiếu.”
“Cố…… Tiếu.”
Được rồi, hắn hoàn toàn đem cô trở thành tiểu hài tử. Quý Lạc khóc không ra nước mắt.
Mà Cố Tiếu lại rất vừa lòng. Hắn mở vali của mình ra. Quý Lạc nhìn thấy động tác này của hắn đã sớm có bóng ma tâm lý. Lần này chẳng lẽ lại là cà rốt?
Ngoài dự đoán của cô, lần này không phải là cà rốt, mà là một trái cà chua. Cà chua tròn tròn bóng loáng, nhìn qua vô cùng ngon miệng.
Chỉ là, Quý Lạc đối với đồ ăn của nhân loại đã không còn cảm giác. Nhìn qua dù ăn ngon nhưng phỏng chừng cô cũng sẽ nhổ ra.
Cố Tiếu dường như đã suy xét tới điểm này. Hắn lấy ra một cái máy lớn bằng một tách trà. Đem quả cà chua bỏ vào bên trong, lại bỏ thêm một ít chất lỏng không rõ là gì. Sau đó, chiếc máy này bắt đầu hoạt động. Cuối cùng, khi mở ra, quả cà chua đã biến thành nước. Đồ vật này hẳn là giống với máy ép hoặc máy xay.
Nhưng mà, vừa rồi Cố Tiếu đã đổ thứ gì vào bên trong?
“Uống hết đi.”
Cố Tiếu đem chất lỏng đổ vào lọ, đưa tới bên môi Quý Lạc.
Quý Lạc theo trực giác muốn tránh đi, nhưng khứu giác không tốt của cô đột nhiên ngửi thấy một cỗ hương vị mê người. Cô không cầm lòng được mà gỡ khẩu trang xuống, sau đó đưa môi lại gần, cầm lọ nhỏ lên uống hết. Hương vị quả thật không tệ, cô tỏ vẻ vẫn muốn uống nữa.
“Còn muốn?”
Cố Tiếu trong ánh mắt khao khát của cô, đem đồ vật thu trở về. Sau đó nói: “Đã không còn.”
Trên mặt Quý Lạc có chút tiếc nuối, lưu luyến mà nhìn vali xách tay của hắn.
Cố Tiếu bất đắc dĩ hỏi: “Uống ngon như vậy sao?”
Quý Lạc gật gật đầu.
Cố Tiếu nói: “Cái máy này có thể phân tách đồ vật có chứa chất hữu cơ. Vừa rồi đường trong quả cà chua đều bị tách ra. Hơn nữa, dược tề có thể uống ngon đến vậy sao? Xem ra khẩu vị của tang thi các người thật đủ độc đáo.”
Nói xong, mắt sắc của hắn nhìn thấy bên môi Quý Lạc còn dư lại chút chất lỏng. Hắn đưa mặt lại gần. Trong ánh mắt tò mò của Quý Lạc, Cố Tiếu dùng môi mút chỗ chất lỏng ấy vào miệng.
“?”
Này, này. Phát triển như vậy cũng quá nhanh đi? Đối với gương mặt này mà hắn cũng hạ môi xuống được?
Sau đó, Quý Lạc liền nghe thấy Cố Tiếu nói: “Còn tốt, cũng không phải rất khó uống. Có điều, dược tề này vẫn có thể cải tiến.”
Nói xong, hắn liền lấy ra một quyển sổ nhỏ. Tay thoăn thoắt ghi trên mặt giấy. Quý Lạc đoán hắn lại có linh cảm. Có lẽ, hắn thật sự tính toán cải tiến một chút, riêng vì cô?
Cố Tiếu hiện tại càng ngày càng đem cô trở thành sủng vật. Quả thực cái dạng này chính là dưỡng sủng vật chứ không phải chăm sóc người nữa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]